An An thấy một đoàn người đang di chuyển qua Lạc Hà Cung thì cô chợt nhớ ra hôm nay nữ chính và nam chính đã trở về, cô âm thầm lặng lẽ đi đến Trầm Hoa Điện, trong truyện tác giả miêu tả khá kỹ rồi nhưng cảm giác được trải nghiệm thực tế nó khó diễn tả lắm luôn, tuy đơn giản nhưng toàn bộ đồ trang trí đều là những thứ trân quí, chẳng hạn như hai viên dạ minh châu to bằng cái bát đặt ở chiếc bàn cạnh cửa sổ thu gọn những tia nắng sớm mai làm căn phòng trở nên lung linh, trên tường treo những bức họa mà An An nghĩ nếu về thời hiện đại bán đi có thể cô sẽ giàu sụ, nhìn qua cửa sổ An An nhìn thấy một hắc y nam tử ngồi ở tiểu lâu xa xa nhìn bóng hắn cô đơn, An An bất giác tiến đến phía Cố Bắc Viễn, chỉ còn khoảng vài bước chân nữa là đến tiểu lâu thì một cỗ lực kéo cô bật ngược ra xa, An An rơi vào vòng tay quen thuộc của Cố Nam Viễn, mày kiếm nhíu lại hắn nói:
- Ngươi đến đây làm gì? Nếu ta không kéo ngươi lại giờ ngươi có biết bản thân sẽ trúng độc mà chết hay không?
An An quên mắt việc Bắc Viễn bị độc, độc đến từng chân tơ kẻ tóc thường nhân sẽ không đến gần hắn được, cô nhìn Cố Nam Viễn cười hìi...hì... rồi nhỏ giọng:
- Ta quên mất, ta thấy huynh ấy ngồi đây một mình, ta chỉ muốn lại xem một chút thôi!
Nam chính đúng thiệt mãn nhãn, Cố Bắc Viễn thật sự rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-theo-duoi-dai-ca-cua-nam-chinh/3435508/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.