Chương trước
Chương sau
“Nhị tiểu thư, chưởng quầy Tụ Bảo trai tới thúc giục rồi!” Trong Quý phủ, chưởng quầy phường vải Quý Ký đầu đầy mồ hôi nhìn Quý Như Vân, thở hồng hộc nói, “Giờ đã là ngày thứ ba bọn họ tới thúc giục rồi, nói là nếu trong vòng một canh giờ nữa mà không giao hàng, sẽ bắt chúng ta bồi thường gấp hai lần theo giao ước, nếu không liền báo quan bắt chúng ta!”
“Không phải nói cho chúng ta thư thả thêm vài ngày sao? Sao lại phải báo quan bắt người rồi?” Quý Như Vân sắc mặt tái mét, vội vàng hỏi, “Hiện tại nhuộm được bao nhiêu cuộn rồi? Có thể giao được bao nhiêu?”
“Vẫn là 20 cuộn vải nhuộm bị hỏng với hơn hai trăm cuộn đang phai màu.” Chưởng quầy khó xử mở miệng, “Hiện ở mấy tiệm vải gần kinh thành, cũng không mua được tơ lụa, cho dù chúng ta có thêm nửa tháng cũng rất khó giao hàng, chứ đừng nói giao hàng trong vòng một canh giờ.”
“Còn không mau gọi Tứ thiếu gia tới!” Vừa nghe thấy không thể giao hàng, lo lắng phải đền tiền Quý Hân Đồng kích động nói, “Nhị tỷ, Tứ đệ nhất định có cách!”
Ba ngày trước Quý Thư Mặc chịu kích thích lớn ở trước mặt Sở Mộ Thanh, sắc mặt nặng nề đi tới Quý phủ.
Như nhìn thấy cây hái tiền, Quý Hân Đồng kéo ống tay áo của hắn, đáng thương nói: “Tứ đệ, ngươi mau nghĩ cách đi! Mặc kệ là cầu xin ông chủ Tụ Bảo trai hay là cầu xin Tiêu Vãn, ngươi mau giúp tỷ tỷ giải quyết chuyện này đi.”
Một lòng lo lắng cho an nguy cho Quý gia sau khi hiểu rõ tình hình, Quý Thư Mặc chạy tới Tụ Bảo trai trước, muốn ở trước mặt Vạn Tiêu biện hộ cho phường vải Quý Ký.
Ai ngờ vừa bước vào Tụ Bảo trai, đã bị một thiếu niên dáng người hơi mập chỉ vào mặt mắng chửi: “Có phải ngươi quyến rũ Vạn tiểu thư không?”
Một tiếng này liền thu hút dân chúng tới vây xem, Quý Thư Mặc lập tức luống cuống. Hắn đang muốn mở miệng giải thích, lại bị đối phương hung hăng tát mạnh một cái.
“Vạn tiểu thư là vị hôn thê của ta, ngươi là người đã thành thân lại dám quyến rũ nàng!”
Bị thiếu niên mắng mỏ cho sững sờ, Quý Thư Mặc nhất thời lại quên phản ứng lại, đợi lấy lại tinh thần, lại bị tiếng mắng chửi đùng đùng tức giận ở trong Tụ Bảo trai vây lại, dẫn tới không ít dân chúng xì xào bàn tán, chỉ trỏ.
“Đây không phải Quý công tử sao? Sao lại ở trong Tụ Bảo trai?”
“Mọi người mau phân xử cho ta!” Thiếu niên vừa rồi cả vú lấp miệng em bỗng nhiên nức nở, khóc lóc kể lể, “Ta với Vạn tiểu thư là thanh mai trúc mã nhiều năm, đã là đính hôn rồi. Nhưng ba ngày trước, ta thấy hắn lén lút đến tìm Vạn tiểu thư, thậm chí do dự với Vạn tiểu thư, chàng chàng thiếp thiếp. Vào ban đêm, Vạn tiểu thư đã nói muốn hủy bỏ hôn ước của chúng ta, cưới người khác… Không nghĩ tới hôm nay, hắn lại còn dám tới!”
Dấu bàn tay nóng rát, in rõ ràng trên mặt Quý Thư Mặc.
Lần đầu tiên bị người ngoài tức giận đánh mắng hắn như vậy, chỉ cảm thấy mình ở trước mặt mọi người bị nhục nhã, không khỏi trầm mặt xuống, lạnh lùng giải thích: “Vị công tử này ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ tới tìm Vạn tiểu thư nói chuyện làm ăn, chứ không phải…”
“Làm ăn?” Thiếu niên lạnh lùng cắt ngang, “Làm ăn đều là chuyện của nữ nhân, sao tới lượt ngươi nói. Muốn cùng Vạn tiểu thư cô nam quả nữ ở chung một phòng, rắp tâm có thể thấy được, đừng coi ta là người mù!”
“Quý công tử là phu lang của Tiêu Vãn, sao có thể ở bên ngoài làm bậy với nữ tử khác được? Có phải bị hiểu lầm rồi không?”
“Nghe nói Quý Thư Mặc ở Tiêu gia đã thất sủng, có thể là hắn không chịu được cô đơn, cho nên…”
Đối mặt với những ánh mắt khó có thể tin được, da đầu Quý Thư Mặc run lên, mà thiếu niên ở trước mặt cả vú lấp miệng em, điêu ngoa ngang ngược, căn bản không thể giải thích được, lại còn nhao nhao muốn kéo hắn đi gặp quan sai phân xử.
Quý Thư Mặc không bỏ được mặt mũi, vội vàng xám xịt rời khỏi Tụ Bảo trai.
Mà hắn không hề giải thích kích động rời khỏi, gián tiếp khiến cho dân chúng vây xem nảy sinh một nghi ngờ.
Sau khi Quý Thư Mặc kinh hoảng rời khỏi, thiếu niên kia lại nước mắt ròng ròng khóc lóc kể lể việc xấu loang lổ của Quý Thư Mặc. Gương mặt mũm mĩm đầy nước mắt, thỉnh thoảng lại thấp giọng nức nỏ khiến dân chúng vây xem không khỏi nổi lên đồng cảm.
Đi vào phía sau, thiếu niên vừa rồi còn bụng đầy ấm ức, đã chống nạnh đắc ý nói: “Thế nào thế nào, ta diễn có giống không?”
Nhìn ánh mắt thiếu niên hồng hồng, Họa Hạ thật sự gật đầu: “Hãn phu diễn hãn phu, quá giống, ta cũng thiếu chút bị dọa sợ rồi.”
“Ta, ta không phải hãn phu!” Thiếu niên tức giận nghiêm mặt, bất mãn nói, “Hắn hư hỏng như thế âm hiểm thiết kế công tử như thế, không những thiếu chút nữa phá hoại danh dự của công tử, còn hại công tử chịu đủ khổ hình, đến bây giờ thân thể vẫn chưa dưỡng tốt!”
Thiếu niên nói chuyện chính là nô tài Chiêu Nhi của Tạ Sơ Thần. Trong ba ngày nay, hắn đã đem lời mắng chửi Quý Thư Mặc học thuộc lòng, thậm chí còn áp chế tâm lý của mình, luyện tập liên tục, cố gắng đem hình ảnh vị hôn phu chịu ấm ức diễn đến nhuần nhuyễn.
“Ngụy công tử âm hiểm độc ác như vậy, ta đã sớm muốn mắng hắn rồi! Lần này vừa lúc có cơ hội, đương nhiên phải mắng hắn nhiều chút rồi!” Chiêu Nhi căm giận nói xong, chợt phát hiện Tiêu Vãn mỉm cười nhìn mình, cái đuôi đắc ý của hắn lập tức cụp lại, vội vàng cúi đầu khẩn trương nói: “Đại tiểu thư, vừa rồi ta đánh hắn, là vì để diễn cho càng thật… Tuyệt đối, tuyệt đối không phải lấy việc công là việc tư!”
Tiêu Vãn từng nghĩ qua vô số lần dùng tình cảm lừa gạt Quý Thư Mặc, sau đó mạnh mẽ trả thù lại, đến ngay cả lúc ban đầu nàng lấy tư cách Vạn Tiêu tiếp cận Quý Thư mặc, cũng có mục đích ăn miếng trả miếng, muốn để cho Quý Thư Mặc đeo trên lưng tội tư thông với nữ tử, thủy tính dương hoa.
Nhưng Tiêu Vãn phát hiện, bản thân kinh thường làm người như Quý Thư Mặc và Sở Mộ Thanh.
Tuy kiếp trước, Quý Thư Mặc từng khuyên nàng đi lừa gạt Tạ Sơ Thần, nhưng khi đó Tiêu Vãn hành động vô cùng vụng về, diễn hai ngày liền không diễn nổi nữa, cũng chỉ có Tạ Sơ Thần ngây ngô mới tin tưởng tham luyến, chủ động trả giá toàn bộ.
Mà thái độ của Tiêu Vãn đối với chuyện tình cảm ngay từ kiếp trước là cực kì rõ ràng, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Cho nên vừa mới ngụy trang gặp mặt lần đầu tiên, Tiêu Vãn chỉ nói mấy câu buồn nôn, vẫn là những lời nàng từng nói vô số lần với Quý Thư Mặc, cũng đã khiến cả người nàng nổi da gà.
Có thể thấy được nàng căn bản không thể làm được chuyện lá phải lá trái, nhất là ở bên ngoài rõ ràng là thích Tạ Sơ Thần, vẫn còn làm bộ làm tịch dùng mỹ nhân kế dụ dỗ Quý Thư Mặc mắc câu. Chỉ sợ một lúc sau, cũng sẽ bị Quý Thư Mặc tính cảnh giác cao phát hiện được chân tướng.
Vì thế Tiêu Vãn liền đổi hướng, bày ra một màn kịch khác, tức là tìm một thiếu niên giả trang thành vị hôn phu của mình tới làm một vở “bắt kẻ thông dâm”. Nhưng tìm mãi vẫn không tìm ra được vì Tiêu Vãn cảm thấy Tạ Sơ Thần quá nhẹ nhàng, mà gần đây nguyệt sự tới còn bị đau bụng…
Cùng lúc đó, Chiêu Nhi biết được việc này lập tức xung phong nhận việc, xoa tay tỏ mình bản thân nguyện ý thay thế chủ tử đóng một vị hôn phu giả. Chiêu Nhi là nô tài của Tạ Sơ Thần, cho nên nàng càng nghĩ, càng cảm thấy Chiêu Nhi thật sự là người được chọn không sai, vì thế cho hắn đóng vài lần.
Bởi vì chủ tử bị Quý Thư Mặc âm thầm hãm hại một lần, Chiêu Nhi đã sớm nhìn không ưa hắn rồi. Liền nhận lấy nhiệm vụ, toàn tâm toàn ý mà diễn. Phải biết rằng bình thường hắn mắng chửi người ta rất thật, lần này là vì mắng xối xả Quý Thư Mặc, không chỉ đi nghiêm túc tìm từ ngữ, còn bôi ít nước tiêu nóng lên bàn tay, thuận tiện ở trước mặt mọi người ấm ức khóc lóc kể lể một hồi.
Có thể nói là chuẩn bị chu toàn!
Mà bộ dáng điêu ngoa ngang ngược của Chiêu Nhi khi đó, khiến cho Tiêu Vãn nhìn thấy liền trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không nghĩ tới hắn thật đúng có tài biểu diễn, diễn tới sống động, khiến cho màn kịch giả này tăng thêm một ít phần chân thật.
Nhìn Chiêu Nhi sinh khí dồi dào, Tiêu Vãn không khỏi nghĩ đến trước kia cách một bức tường cãi nhau với Tạ Sơ Thần, Tạ Sơ Thần chính là… vênh váo hung hăng như vậy…
Làm tiểu bá vương nổi danh nhất kinh thành, lần đầu tiên Tiêu Vãn bị kìm nén như vậy, lửa giận trong lòng liền nổi thành oán khí với vị công tử điêu ngoa ngang ngược kia…
Hiện tại Tạ Sơ Thần tuy hiền hiền dịu dịu, bộ dáng ngoan ngoãn lại khiến nàng cảm thấy bản thân chính là sói xám ác độc đang trêu đùa tiểu bạch thỏ thuần khiết. Nếu thỉnh thoảng hắn nổi giận, cũng có thể xem là tình thú giữa hai phu thê, đầy đủ mùi vị.
Khụ khụ, nàng nghĩ hơi xa rồi…
Sau khi ở Tụ Bảo trai ăn quả khổ, Quý Thư Mặc vội vàng chạy tới trà tiên cư. Mỗi ngày vào giờ mùi, Quý Thư Mặc biết Sở Mộ Thanh đều tới trà tiên cư. Sở Mộ Thanh có Cẩm Tú y các, tuy lập tức mượn 300 cuộn vải có chút khó khăn, nhưng một hai trăm cuộn có thể có, hơn nữa còn hoàn thành chỉ có thể bồi thường gấp đôi tiền cọc thôi, cho nên hắn muốn hỏi Sở Mộ Thanh mượn một khoản tiền.
Nạn chuột náo loạn xong, trước cửa Cẩm Tú y các như giăng lưới bắt chim, lợi nhuận giảm, còn phải bồi thường không ít bạc. Bồi thường gấp đôi tiền cọc cho Tụ Bảo trai tức là một nghìn lượng bạc, tuy kim khố Sở Mộ Thanh dư dả, nhưng bảo nàng bỏ tiền ra tặng cho người khác cũng có chút tâm bất cam tình bất nguyện, dù sao đây là số tiền nàng ta cố gắng phấn đấu kiếm được trong nhiều năm.
Mà chuyện vừa xảy ra ở Tụ Bảo trai càng làm cho nàng ta giận dữ, không khỏi lạnh giọng chất vấn: “Vừa rồi thiếu niên kia nói, là thật? Ngươi lén lút đi tìm Vạn Tiêu, thậm chí do dự với Vạn Tiêu, chàng chàng thiếp thiếp!”
Không nghĩ tới Sở Mộ Thanh vừa thấy hắn thì không giúp hắn bày mưu tính kế giải quyết khốn cảnh của Quý gia, mà lại giống như những người kia nghi ngờ chất vấn mình! Lời nghi ngờ như vậy khiến cho Quý Thư Mặc có chút không chịu nổi.
Hắn hít một hơi, tức giận nói: “Ngươi thế mà không tin ta? Ngươi cảm thấy ta sẽ làm ra chuyện này sao! Ta là đi nói chuyện làm ăn!”
Quý Thư Mặc có thể làm ra loại chuyện này hay không, Sở Mộ Thanh nghĩ vẫn mang thái độ nghi ngờ. Dù sao Quý Thư Mặc từng dùng mỹ nhân kế quyến rũ Tiêu Vãn tặng cho hai gian cửa hàng, giờ khắc này vì giải quyết khốn cảnh của Quý gia, hắn một mình đi tìm Vạn Tiêu, thấy thế nào cũng thấy kì quái. Mà cảnh tượng bọn họ ở trong phòng thân mật nắm tay nhau đúng là bị nàng tận mắt nhìn thấy!
Không nghĩ tới Quý Thư Mặc lại nói dối ngay trước mặt nàng!
“Thật sự là nói chuyện làm ăn, hay là muốn dựa vào mỹ nhân kế để khiến Vạn Tiêu không truy cứu phường vải Quý Ký của các ngươi?” Đơn hàng bị cướp mất, Sở Mộ Thanh đương nhiên khó chịu, mà quan hệ của Quý Thư Mặc với Vạn Tiêu, lại càng đốt cháy ghen tỵ trong lòng nàng, không khỏi lạnh lùng nói, “Quý Như Vân với Quý Hân Đồng thật sự ngu xuẩn, đơn giản như vậy cũng bị lừa.”
“Đủ rồi.” Thấy Sở Mộ Thanh nói lời không tốt nhục mạ tỷ tỷ mình, Quý Thư Mặc trầm mặc xuống: “Ngươi không muốn giúp thì cứ nói thẳng!”
“Không phải ta không muốn giúp, chỉ là cảm thấy hiện tại, ngươi vẫn đừng nên tham dự vào chuyện phường vải Quý Ký. Bồi thường hay không bồi thường để các nàng tự mình giải quyết, như vậy hai người tỷ tỷ ngu xuẩn của ngươi mới có thể mở rộng tầm mắt ra, sau này mới không bị tái phạm nữa.”
Mở miệng một tiếng ngu xuẩn, Quý Thư Mặc tức giận đến mức phất tay áo rời khỏi, cũng chẳng muốn giải thích thêm với Sở Mộ Thanh.
Sau khi rời khỏi trà tiên cư, Quý Thư Mặc do dự quay về Tiêu phủ, lại bị cho hay là Tiêu Vãn còn ở Binh bộ, chưa về phủ.
Muốn tìm Tiêu Vãn vay tiền mượn vải hắn chỉ có thể kiên trì tìm tới Tạ Sơ Thần vì có nguyệt sự nên tĩnh dưỡng ở Mai viên. Vừa muốn chuẩn bị lấy tình để cảm động, lại bị Tạ Sơ Thần hỏi lại một câu: “Không biết Quý công tử mượn ngân lượng xong, khi nào thì trả lại? Lãi lời thanh toán thế nào? Những thứ này không làm rõ, thì Sơ Thần không thể cho mượn.”
Quý Thư Mặc chớp mắt nói: “Ngươi với ta là phu lang của Thê chủ, đều là người một nhà, hà tất gì phải tính toán chi li không nguyện giúp sao?”
“Người một nhà?” Tạ Sơ Thần khẽ nhướn mày, cười hỏi lại, “Quý công tử có coi ta như người một nhà rồi sao?”
Biết được Quý Thư Mặc dối trá âm hiểm, sao Tạ Sơ Thần có thể hòa nhã với hắn. Hắn trầm mặt xuống, tiếp tục lạnh lùng phản kích: “Tục ngữ nói đúng, huynh đệ ruột cũng phải tính rõ ràng. Hiện tại, Quý công tử muốn vay tiền mượn vải của Tạ Ký y phô, nhỡ mấy nữa muốn quỵt nợ, ta làm thế nào lấy chứng cứ để đòi lại đây? Huống chi hiện giờ, tất cả tơ lụa của Tạ Ký y phô đều là chuẩn bị làm cung trang, trước đó sửa sang lại y phô cũng tốn không ít ngân lượng, vốn là còn lại không nhiều, vì sao ta phải vô duyên vô cớ cho ngươi vay, để cho cửa hàng của ta không đủ tiền vốn chứ? Quan hệ của ngươi với ta, tốt đến mức khiến ta cam tâm tình nguyện trả giá vì ngươi sao?”
Vốn tưởng rằng Tạ Sơ Thần là cái bánh bao mềm, không nghĩ tới mấy ngày không gặp, đã hung hãn sắc bén hơn ngày xưa không ít, khí thế ép người như thế khiến Quý Thư Mặc xanh mặt.
Hắn luôn luôn thanh cao kiêu ngạo, giờ khắc này lại tự nhiên mất hết thể diện đi cầu xin Tạ Sơ Thần, mà từng câu nói của Tạ Sơ Thần lại càng khiến hắn á khẩu không trả lời được.
“Trước kia, chỉ có Thê chủ ngốc, mới có thể vì ngươi không oán không hận mà trả giả, ăn mặc tiết kiệm giúp nhà các người trả nợ nần.” Quý Thư Mặc không nhìn thấy Tiêu Vãn vất vả ở sau lưng, nhưng Tạ Sơ Thần luôn luôn chú ý Tiêu Vãn lại đem tất cả cố gắng của Tiêu Vãn đặt trong đáy mắt. Nghĩ như vậy, hắn không khỏi cảm thấy chua xót cho Tiêu Vãn, không nhịn được căm giận nói: “Quý Thư Mặc, ngươi sờ lương tâm mình xem, Thê chủ đối tốt với ngươi như vậy, vì sao ngươi không quý trọng, lại còn thay đổi thất thường ở bên ngoài!”
Phát hiện bản thân nhất thời tức giận lỡ lời, Tạ Sơ Thần nghiêm mặt lại, vội vàng bổ sung thêm: “Bên ngoài đều đang lan truyền chuyện ngươi quyến rũ Vạn tiểu thư Tụ Bảo trai, đừng cho là ta không biết!”
Không nghĩ tới việc này truyền nhanh như vậy, mặt Quý Thư Mặc không khỏi trắng bệch, giải thích: “Đó là lời đồn.”
“Có phải lời đồn hay không, trong lòng ngươi biết rõ.” Tạ Sơ Thần khẽ cao giọng một tiếng, lạnh nhạt đuổi người, “Quý công tử, hiện tại thân thể ta không khỏe, không tiếp tục tiếp đón ngươi nữa. Người đâu, tiễn khách…”
Liên tục va vào vách tường, Quý Thư Mặc tâm tình chua xót nhớ tới trước kia.
Trước kia, cho dù hắn gặp khó khăn gì, Tiêu Vãn luôn luôn giải quyết cho mình đầu tiên. Hắn không cần tốn võ mồm, Tiêu Vãn đã cười tít mắt nói: “Yên tâm, cứ để cho ta.”
Hai năm trước, lần đầu tiên Quý gia gặp khủng hoảng, Tiêu Vãn không nói hai lời giúp bọn họ trả sạch nợ nần, lại còn chủ động tặng cho bọn họ hai gian cửa hàng.
Nàng nói: “Hai gian cửa hàng là một phần lễ mọn, nguyện để cho Thư Mặc qua ải khó khăn.”
Lễ mọn đương nhiên không tệ. Lúc khai trương hai cửa hàng, khi Tiêu Vãn bàn chuyện tặng tiền liền đưa tới một nghìn năm trăm lượng bạc. Hiện giờ giá hàng dâng lên, lợi nhuận tích lũy hai năm qua thêm giá thị trường của cửa hàng hiện giờ không biết đã gấp mấy lần rồi.
Phần lễ mọn này thật nặng, nhưng khi đó hắn cảm thấy là đương nhiên, giống như Tiêu Vãn vốn nên giúp hắn giải quyết toàn bộ. Nhưng hiện tại, sau khi nhìn thấy phản ứng của Sở Mộ Thanh với Tạ Sơ Thần xong, hắn mới biết, cái gọi là đương nhiên, đều không phải là mọi người đều cam tâm tình nguyện.
Đang lúc Quý Thư Mặc mất hồn mất vía trở về Quý gia, trong đại sảnh truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Quý Hiểu Phong.
“Chuyện bị lừa sao không nhắc tới sớm cho ta biết! Bây giờ bị chế giễu, phường vải bị người của Tụ Bảo trai bao vây, xung quanh đồn đại phường vải chúng ta không giữ lời hứa, chậm chạp kéo dài thời gian không chịu giao hàng, làm loạn đến mức đồng liêu của ta cũng biết rõ việc này. Hiện tại, mặt mũi ta đều bị các người là mất hết rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.