Chương trước
Chương sau
Nghĩ tới mình đã gặp qua thiếu niên này, Tiêu Vãn mới phát hiện, vị thiếu niên cười với Tạ Sơ Thần tuổi tác không cách biệt nhau mấy, nhưng bụng đã hơi hơi nhô ra, giống như đã gần ba bốn tháng rồi.
“Quân Đồng, ngươi ở chỗ này sao.” Bỗng nhiên, một nữ tử bước chân vội vàng từ cửa đi tới. Nàng lo lắng cầm tay thiếu niên, nghiêm túc nói, “Ngươi đang mang thai, nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
“Thê chủ, thân thể ta không yếu ớt như vậy đâu.” Cầm khăn lụa, thiếu niên nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi ở trên trán nữ tử, dưới ánh mắt lo lắng của nàng, mỉm cười, khuôn mặt hồng hồng đem trực cư mình vừa chọn tặng cho nữ tử.
Cảnh tượng hạnh phúc như vậy trong mắt Tạ Sơ Thần tỏa ra hâm mộ, không khỏi chủ động đi tới phía Thê chủ mình.
Dừng ở trước mặt Tiêu Vãn, hắn lấy khăn lụa ra nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi trên trán Tiêu Vãn, lại có chút đau lòng vuốt ve vành mắt đen của Tiêu Vãn.
“Thê chủ, mấy ngày nay vất vả rồi.”
Trong chớp mắt Tạ Sơ Thần đến gần, một mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi, khiến cho toàn bộ mệt mỏi của Tiêu Vãn bỗng nhiên yên tĩnh lại, phảng phất có một dòng nước ấm khó nói lên lời tràn qua, làm nàng như được tẩm gió xuân.
“Sơ Thần cũng vất vả rồi.” Thấy trên mặt Tạ Sơ Thần mất tự nhiên lại hơi đỏ bừng, Tiêu Vãn tin tưởng suy đoán trong lòng, không khỏi cúi đầu mờ ám bổ sung thêm câu: “Làm một Thê chủ tri kỷ, ta nhất định sẽ nhanh chóng để tâm sự của Sơ Thần thành thật, sớm mang thai một tiểu mập mạp bầu bĩnh!”
Lời nàng vừa dứt, trước mặt có một thiếu niên, trong phút chốc che mặt đỏ ửng, giống như một đóa hoa đang nở rộ, cực kì khiến người rung động.
“Thê chủ sẽ cố gắng nhiều hơn… Hi vọng đến lúc đó Sơ Thần đừng thẹn thùng nữa… Phải sinh cho Thê chủ mấy đứa vào…” Trong nháy mắt Tiêu Vãn mỉm cười, nhẹ nhàng nói, “Cho nên gần đây, Sơ Thần đừng vất vả quá. Nếu ngươi mệt mỏi rồi, thời gian dưỡng thương ba tháng sẽ bị kéo dài thêm, đến lúc đó ai sinh hài tử cho ta đây?”
Tiêu Vãn nói một hồi làm Tạ Sơ Thần mặt đỏ tai nóng, không khỏi xấu hổ gật gật đầu.
Ba ngày sau, Quý Như Vân phát hiện trong phường vài có thêm mấy trăm cuộn vải, không khỏi ngăn cản Quý Hân Đồng đang hô hào người làm khuân vác, kinh ngạc hỏi: “Tam muội, đây là có chuyện gì vậy?”
Quý Hân Đồng cười ha ha nói: “Không phải là nhận làm ăn với Tụ Bảo trai sao? Ta thấy mấy cuộn vải này chất lượng thượng thừa, cho nên mua toàn bộ về. Tỷ tỷ, xem này, chất lượng không tồi chứ, vị Thiếu đông gia Tụ Bảo trai kia xem xong, chắc chắn sẽ cực kì hài lòng.”
Sáng này, phường vải Quý Ký cùng Thiếu đông gia Tụ Bảo trai ký kết hiệp ước giao dịch. Ba trăm cuộn vải lụa cần có đó trong vòng nửa tháng, tuy thời gian có chút gấp gáp, nhưng tiền đặt cọc là năm trăm lượng, sau khi giao hàng xong trả thêm ba nghìn lượng nữa, điều này làm Quý Như Vân với Quý Hân Đồng mừng rõ như điên. Cho nên vừa mới ký hiệp ước xong, Quý Hân Đồng liền nhanh chóng tiến cử tơ lụa cao cấp, cũng tìm không ít người làm, đầy hưng phấn mà chuẩn bị làm lớn.
Nàng cho rằng đây là cơ hội tốt, phải thể hiện thật tốt ở trước mặt mẫu thân và hai vị tỷ tỷ!
Vừa rồi, Quý Như Vân cũng tìm được không ít mối nhập hàng, nhưng mọi người nhao nhao nói hầu như tơ lụa chất lượng tốt đều bị Tạ Ký y phô mua rồi, trước mắt căn bản không thể đưa ra hơn mấy trăm cuộn vải lụa tốt được.
Lúc nàng đang phát sầu, không nghĩ tới Quý Hân Đồng luôn hết ăn lại nằm lại có thể mua được tơ lụa tốt nhất? Quý Như Vân nghi ngờ tới kiểm tra một chút, phát hiện cảm giác tơ lụa sờ rất thích, quả thật là thượng phẩm, cũng yên tâm.
Vì thế mấy ngày này, người Quý gia bận rộn tìm vải, thật không rảnh tới Tiêu phủ quấy rầy Tiêu Vãn với Quý Thư Mặc.
Bảy ngày sau, sau khi các nàng đem tơ lụa ngâm màu rồi đem ra phơi nắng. Cũng chỉ là phơi nắng thôi, nhưng vào ngày thứ chín, các nàng kinh ngạc phát hiện, mấy cuộn vải vừa mới lên màu xong lại bắt đầu mất màu?
Vốn tưởng là mình nhìn lần, nhưng sau một ngày, màu sắc trên vải càng lúc càng nhạt. Quý Như Vân mới giật mình phát hiện, số vải Quý Hân Đồng mua, mặt trên chất liệu đúng là rất tinh xảo, nhưng mặt dưới lại bị phai màu!
Không xong, các nàng bị lừa rồi!
Trong nháy mắt, Quý Như Vân nổi giận đùng đùng: “Tam muội! Trước lúc mua số vải này, ngươi không kiểm tra một chút sao? Lại lãng phí tiền bạc mua mấy loại vải rách này!”
Bị Quý Như Vân giận dữ mắng như vậy, Quý Hân Đồng lập tức luống cuống. Lúc ấy, nàng ta gấp gáp mua mấy cuộn vải đó, còn có người tranh đoạt với nàng, cho nên nàng nóng lòng liền nhanh chóng mua về.
Bình thường, nàng ít làm ở y phô, càng không xảy ra chuyện lần nào, cho nên căn bản không biết rõ ưu khuyết của tơ lụa. Mà còn là ba trăm cuộn vải, số lượng thật sự rất nhiều, nàng nào có sức mà đi kiểm tra từng cái một…
“Ta, ta đi tìm nàng trả hàng!” Hoàn toàn không nghĩ tới gặp phải gian thương Quý Hân Đồng oán giận nắm chặt tay, lúc đang muốn lao đi, bị Quý Như Vân mắng cho: “Ngươi cho là nàng ta ngu ngốc sao, còn chờ ngươi tìm quan binh tới bắt? Đã mười ngày rồi, nàng ta đã sớm chạy mất rồi!”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?... Còn năm ngày nữa là phải giao hàng rồi! Mà lúc này chúng ta mới nhuộm xong hơn hai mươi cuộn… Nếu đến hạn không giao được hàng, là phải bồi thường gấp hai đấy!” Quý Hân Đồng bắt đầu lo lắng, “Hơn nữa mấy trăm tấm lụa này ta mua là tám trăm lượng bạc, bởi vì tiền đặt cọc chỉ có năm trăm lượng, ta còn vay tiền của tiền trang đấy, một tháng sau phải thanh toán…!”
Thấy Nhị tỷ nổi giận đùng đùng, Quý Hân Đồng hoàn toàn không dám nói ra mình lấy danh tiệm gạo vay tiền trang một ngàn lượng bạc trắng, trong đó bảy trăm lượng bạc đã bị nàng đánh bạc thua sạch trong mấy ngày nay! Nếu là một tháng sau vẫn chưa thanh toán được một ngàn lượng tiền nợ này, tiệm gạo của Quý gia cũng bị lấy đi!
“Nhị tỷ, ngươi mau nghĩ cách đi!”
Vốn tưởng rằng năm ngày sau có thể kiếm tiền đến nặng tay, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này! Quý Hân Đồng gấp đến độ sắp khóc luôn.
Quý Thư Vân không biết tiệm gạo đã bị thế chấp, nhíu mày khẩn trương suy nghĩ một hồi, trầm giọng nói: “Lần trước, hình như ta nghe Tống Hạ nhắc qua một lần, ông chủ Tụ Bảo Trai có nhắc tới Thư Mặc, cực kì tán thưởng tài hoa của hắn. Cho nên lần này, nàng mới nhanh chóng đáp ứng giao dịch này. Năm ngày say khẳng định chúng ta không giao ra được 300 cuộn vải rồi, ngươi nói để Thư Mặc đi tiếp khách, đối phương có thể thư thả cho thêm mấy ngày giao hàng không?”
Mắt Quý Hân Đồng sáng lên, vội vàng nói: “Ý hay! Chúng ta đi tìm tứ đệ!”
Quý Thư Mặc nghe xong yêu cầu vô lễ của các nàng, đều đã sợ ngây người, hoàn toàn không dám tin nhìn hai vị tỷ tỷ của mình.
“Các ngươi bị người ta lừa tiền 300 cuộn vải? Lại còn bảo ta đi nói chuyện với khách?”
Quý Thư Vân dỗ dành nói: “Ông chủ Tụ Bảo trai kia vừa may nhìn ngươi với cặp mắt khác, ngươi liền giúp tỷ tỷ lần này đi.”
“Lúc thì bảo ta không có tác dụng vào thời khắc mấu chốt, lúc thì bảo ta nghĩ cách giành lại tâm Tiêu Vãn, hiện tại lại ngược lại, bảo ta là nam tử đã thành thân đi tiếp khách? Các ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì?”
Mấy ngày nay, Quý Thư Mặc ở Tiêu phủ suy nghĩ rất lâu, liên tục nghĩ tới thay đổi của Tiêu Vãn trong hai tháng ngắn ngủi này.
Cảnh tượng Tiêu Vãn với Tạ Sơ Thần thân thiết, luôn khiến cho hắn nhớ tới Tiêu Vãn đã từng nhiệt tình sủng nịch hắn như vậy, vốn tưởng rằng có là nên làn, mà khi hắn thất sủng, mới phát giác khác biệt cực kì trong lòng hắn như có một cây gai sắc hung hăng cắm vào.
Mà hiện tại, mấy lời hai vị tỷ tỷ nói với hắn, càng làm cho tâm hắn không thoải mái.
Cảm thấy chỗ nào không đúng…
Vì sao thái độ của mọi người với hắn đều thay đổi?
“Tứ đệ, bớt giận bớt giận.” Quý Hân Đồng cẩn thận cười nói, “Các tỷ không có ý khác, chỉ là để ngươi nói giúp, cố gắng thuyết phục người ta xem có thể giao hàng muộn mấy ngày không. Nếu không thành công cũng không cần khẩn trương, không phải bảo ngươi làm chuyện kì quái gì, đừng nóng giận…”
Tuy trong lòng không tình nguyện, nhưng Quý Thư Mặc vẫn không nỡ bị hai tỷ tỷ đeo bám, đáp ứng đi gặp mặt vị Thiếu đông gia Tụ Bảo trai, hi vọng đối phương có thể cho phường vải Quý Ký thêm ít thời gian nhuộm vải.
Trong lầu các Tụ Bảo trai, thiếu niên mặc trường báo màu trắng ngồi ngay ngắn trước bàn. Tóc dài đen tuyền được búi cao lên, mấy sợi tóc thả xuống cạnh tai, lộ ra đôi mắt thanh lệ. Mi như mực vẽ, môi như hoa anh đào, khuôn mặt trang điểm nhẹ như một đóa hoa sen mới nở, tươi mát động lòng người.
Khi nữ tử đó thấy người đi tới, đôi mắt hơi lóe lên một cái. Quý Thư Mặc khẽ mở môi mỏng, cung kính nói: “Thư Mặc gặp qua Vạn tiểu thư.”
Đôi mắt khép hờ cẩn thận quan sát Quý Thư Mặc một phen, Tiêu Vãn chậm rãi đi tới trước người hắn.
Vốn chỉ bảo Vân Yên tùy ý nói một chút, thăm dò tỷ muội Quý gia có mấy phần thật tâm để ý Quý Thư Mặc, không nghĩ tới các nàng quả thật đẩy Quý Thư Mặc tới.
Cô nam quả nữ ở trong một phòng, các nàng không lo lắng đệ đệ mình bị khinh bạc sao? Hay là nói, các nàng đã bảo Quý Thư Mặc dùng mỹ nhân kế với nàng?
Giờ khắc này, trong lòng Tiêu Vãn không nói rõ là cảm giác gì, không biết là vui sướng khi thấy kế hoạch của mình tiến triển thuận lợi như vậy, hay là đang kinh ngạc tình thân ở Quý gia đơn bạc, hay là phẫn nộ, là đồng tình?
Nếu Quý Thư Mặc thật sự muốn dùng mỹ nhân kế để dụ dỗ mình, Tiêu Vãn chỉ có thể nói kiếp trước mắt mình hoàn toàn mù rồi, mới đi thích nam tử không biết tự trọng này…
Chỉ là…
Mắt Tiêu Vãn nhìn về phía xa xa ngoài cửa sổ, đối diện với lầu các Tụ Bảo trai có gian nhã các trà tiên cư, giờ phút này, đang có một nữ tử áo lam mày cau chặt, đứng gần cửa sổ.
Quý Thư Mặc đưa lưng về phía cửa sổ, cũng không phát hiện ra phía sau như hổ rình mồi. Cho dù hắn xoay người đứng gần cửa sổ, hắn không có võ công chỉ có thể mơ hồ nhìn ra là có bóng người màu lam, căn bản không thấy rõ đối phương là ai. Nhưng Tiêu Vãn một thân võ công, lại có thể tinh tường nhận ra kẻ thù kiếp trước, cho nên khóe miệng hơi hơi cong lên, không nhịn được lộ ra ý cười ôn nhu.
Vị Thiếu đông gia Tụ Bảo Trai Vạn Yên chính là Tiêu Vãn, Tống Hạ chính là Vân Yên giả trang, mục đích chính là dụ dỗ tỷ muội Quý gia mắc câu.
Quý Như Vân chí lớn nhưng tài mọn, kinh doanh cửa hàng lại chỉ ham cái trước mắt, lúc hai cửa hàng đều kinh doanh không tốt, vẫn tham lam muốn mở tiếp. Kiếp trước, Tiêu Vãn ăn mặc tiết kiệm dâng ba ngàn lượng trắng giúp nàng một tay, lại bị Quý Hân Đồng ham đánh bạc thua sạch sẽ.
Mà các nàng kinh doanh đình trệ, tình hình thiên tai cả nước không ngừng vẫn mù quáng muốn mở rộng cửa hàng, thậm chí còn ngu xuẩn bị lừa mắc mưu, mua vải dệt phai màu.
Đầu tư lớn hiệu quả nhỏ, lại bởi vì kinh doanh không tốt liên tục hao tổn, làm cho Quý gia khủng hoảng tài chính nghiêm trọng.
Là Quý Thư Mặc trong lúc đại hạn, lợi dụng tiệm gạo Tạ gia lực vương sóng to, không chỉ đem thanh danh tốt mình thích làm người khác vui truyền khắp kinh thành, còn khiến Quý gia danh lợi song thu, xoay người trở thành gia đình giàu có của kinh thành.
Mà kiếp này, Tiêu Vãn muốn lợi dụng Quý Như Vân chỉ ham cái trước mắt với Quý Hân Đồng ham đánh bạc, để tỷ muội Quý gia ngu xuẩn mắc mưu mua hàng loạt tơ lụa thấp kém như kiếp trước, thậm chí còn cả ba ngàn lượng Tiêu Vãn cứu tế, Quý Hân Đồng ham đánh bạc đem tiệm gạo Quý gia ra cược cho rằng vàng bạc châu báu sắp tới cuồn cuộn nữa.
Phường vải Quý Ký không đủ tiền vốn, không thể trả nợ, tiền trang chắc chắn mất niềm tin, không giúp đỡ tài chính cho Quý gia nữa.
Như vậy Quý gia nhất định sẽ rầu rĩ vì nợ nần!
Trừ phi, Quý Hiểu Phong ôm hận cắn răng bán đi đồ cổ với tranh chữ nàng cất giữ, nếu không cửa hàng sẽ bị cảnh ép đóng cửa, hơn nữa nguy cơ mất danh dự, khó có thời gian xoay sở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.