Chương trước
Chương sau
Không thể để lộ mình là chủ tử đằng sau Cẩm Tú y các, lại bị Tiêu Vãn lợi dụng đối phó với chính thuộc hạ của mình, trong lòng Sở Mộ Thanh không rõ cảm xúc gì, lại không thể nhiều lời, trơ mắt nhìn chưởng quầy mình bồi dưỡng năm năm bị nhốt vào đại lao, lại còn phải bồi thường cho Tạ Ký y phô năm ngàn lượng bạc!
Mà khi đám tiểu nhị ở Cẩm Tú y các kinh ngạc chạy đi bắt chuột, bên Tạ Ký y phô đã treo bảng hiệu Nữ hoàng tự tay viết. Cùng lúc đó, trước cửa Tạ Ký y phô tiếng chiêng trống náo nhiệt, múa rồng múa lân nhảy nhót trong tiếng nhạc, trong nháy mắt Tạ Ký y phô tiếng người ồn ào, kéo đến ùn ùn, đem cả phố Cẩm Tú chen lách đến mức nước không luồn qua được.
Nhìn dòng chữ màu vàng “Kinh thành đệ nhất y phô” như rồng bay phượng múa trên bảng hiệu, Sở Mộ Thanh tức tới mặt tái xanh, ánh mắt không nhịn được phun lửa giận, nhưng lúc Tiêu Vãn nhìn tới, nàng ta nhanh chóng thu lửa giận lại, đem hết không cam lòng và phẫn hận nén xuống, hai tay ở trong tay áo hung hăng nắm chặt.
Làm bộ như không thấy Sở Mộ Thanh hậm hực, Tiêu Vãn híp mắt phượng, nhiệt tình mà chiêu đãi nàng: “Tử Thanh tới nhanh, lấy số đo y phục cho ngươi.”
Nàng vừa bảo người làm lấy số đo của Sở Mộ Thanh, vừa lộ vẻ lo lắng nói: “Bộ y phục này là ngươi mua trong Cẩm Tú y các đúng không. Nghe nói mặc y phục bị chuột cắn sẽ bị xui xẻo tận ba năm đấy, mấy năm nay Nữ hoàng bệ hạ vẫn thờ ơ với ngươi, liệu có phải bị y phục này dính vận xui không.”
Trước kia, Tiêu Vãn tố khổ với Sở Mộ Thanh nói Tiêu Ngọc Dung quan tâm Khinh Như xem nhẹ mình, Sở Mộ Thanh cũng ủy khuất nói Nữ hoàng bệ hạ cũng quan tâm hai vị hoàng tỷ mà xem nhẹ mình, vì thế Tiêu Vãn đã cảm động với Sở Mộ Thanh, hiểu nhau không cần nói. Mà giờ nói lời này lại đem vết sẹo trong lòng Sở Mộ Thanh rạch ra, làm cho Sở Mộ Thanh vốn đang kìm nén vẫn dâng lên một luồng sát khí.
Tiêu Vãn thấy nàng ta cắn chặt răng, cố gắng không đại khai sát giới, vỗ mạnh một cái sau lưng nàng ta. Trong lúc Sở Mộ Thanh đầy lửa giận, thâm trầm mở miệng: “Yên tâm, trực cư Sơ Thần thiết kế sẽ mang đến vận may cho ngươi. Ngươi xem, không phải ta đã thành Tân khoa Trạng Nguyên đây sao, hơn nữa Nữ hoàng bệ hạ còn cực kì thưởng thức ta, sau này ta sẽ nói tốt cho ngươi nhiều hơn.” Sau đó chỉnh chết ngươi.
Vốn đang kiềm chế tức giận và không cam lòng, hiện giờ bị Tiêu Vãn vỗ một chưởng ở sau lưng, Sở Mộ Thanh thiếu chút nữa thì phun ra máu. May mà mấy năm gần đây, năng lực nhẫn nhịn của nàng ta đã luyện tới thượng thừa, lúc này mới thâm sâu nhìn Tiêu Vãn một cái, trong mắt lập tức đầy cao hứng cảm động: “Vậy thì nhờ Tử Uyên rồi! Phải nói tốt cho ta nhiều vào đấy!”
“Nhất định nhất định, ngươi là hảo hữu duy nhất của ta mà.” Tiêu Vãn nâng mắt, khóe miệng hơi cong lên, thoáng cười, “Tử Thanh, trước quên không nói với ngươi. Ta quyết định thay một cái tên khác, từ hôm nay trở đi, ta không là Tử Uyên nữa, gọi ta Tử Tích đi.”
Bây giờ nàng không muốn là tri thức uyên bác, đi chiếm lấy niềm vui cho Quý Thư Mặc nữa. Mà là quý trọng hạnh phúc hiện tại, quý trọng người yêu nàng mà người nàng yêu.
Chỉ chốc lát, Sở Mộ Thanh công bố có chuyện quan trọng phải làm, nhanh chóng rời khỏi Tạ Ký y phô. Tiêu Vãn biết, nàng ta đang tính tìm lại thanh danh cho Cẩm Tú y các, cho nên không rảnh mà pha trò với nàng.
Đáng tiếc là, khi nàng kéo Sở Mộ Thanh tới Tạ Ký y phô, đã cho người đi lan truyền lời đồn khắp nơi, để nàng ta mấy đi cơ hội cứu lại tốt nhất. Nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Ký y phô từng bước từng bước chặt đứt đường tài lộ của mình, đem những vinh dự vốn thuộc về Tạ Ký y phô cướp lại!
Sở Mộ Thanh, cuộc chiến giữa ta và ngươi, đã chính thức khai hỏa rồi!
“Thê chủ.” Lúc Tiêu Vãn nhìn theo bóng lưng đi xa của Sở Mộ Thanh, Tạ Sơ Thần lén lút đi tới, nhỏ giọng mở miệng nói với Tiêu Vãn, “Sơ Thần cảm thấy, Tam hoàng nữ này là lạ…”
Sợ Thê chủ nhà mình bị người xấu lừa gạt, mà lại sợ Thê chủ hiểu lầm mình châm ngồi ly gián, Tạ Sơ Thần nhất thời khẩn trương. Nhưng lúc do dự, hắn vẫn đem suy đoán trong lòng nói ra: “Vừa rồi nàng nhìn Thê chủ rất hung dữ, khiến cho Sơ Thần cảm thấy có dự cảm không lành… Cảm thấy Tam hoàng nữ không phải thật tình với Thê chủ…”
Thấy đôi mắt bồ câu ngập nước của Tạ Sơ Thần đang nhìn mình, trong mắt hiện rõ lo lắng. Trong lòng Tiêu Vãn lập tức hạnh phúc, đôi mắt lạnh lùng thoáng nổi lên ôn nhu.
“Quan sát Sở Mộ Thanh rất tinh tế, sao trước kia Quý Thư Mặc không nhìn ra nhỉ. Ngươi đó, thật sự là một tên ngốc…” Tiêu Vãn nhéo nhéo mặt Tạ Sơ Thần, phát hiện gần đây trên mặt Tạ Sơ Thần đã có ít thịt, cảm xúc cũng tốt hơn trước không ít, lại mừng thầm mà nhéo nhéo.
Bị Tiêu Vãn nhéo nhéo, Tạ Sơ Thần bĩu môi, kháng nghị: “Sơ Thần không ngốc.”
“Được được được, Sơ Thần thông minh nhất.”
“Thê chủ! Ưm…” Đôi môi đỏ mọng bỗng nhiên bị chặn lại, trong nháy mắt, hai tay Tạ Sơ Thần không biết nên đặt ở đâu, đôi má đỏ như lửa đốt.
Vốn chỉ là chuồn chuồn lướt qua một cái, nhưng trong nháy mắt được nếm mùi ngọt ngào kia, lòng Tiêu Vãn không nhịn được mà lộn xộn, cười cười với Tạ Sơ Thần rồi lại điên cuồng hôn tiếp.
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra. Nghe thấy tiếng động Tiêu Vãn hơi ngừng lại, đang muốn ngẩng đầu nhìn xem kẻ nào không có mắt lại đi quấy rầy nàng với Tạ Sơ Thần thân thiết, hơi hơi nâng đầu lên bỗng nhiên bị Tạ Sơ Thần giữ chặt, đôi môi mềm mại lại ấn lên.
Hai người hôn cho tới khi hơi thở hỗn loạn không chịu nổi nữa mới lưu luyến kết thúc. Hai má Tạ Sơ Thần đỏ ửng, trong mắt khẽ lay động, đầy xuân thủy. Mà trong mắt Tiêu Vãn lại đầy nhu tình, nhẹ nhàng dựa lên trên trán hắn, khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn.
“Thê chủ…” Một giọng nói quen thuộc từ cửa truyền đến, không ôn nhuận thanh nhã như ngày trước, mà lúc này lại mang theo chút không thể tin nổi với hơi hơi khàn khàn.
Tiêu Vãn chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Quý Thư Mặc vẻ không dám tin nhìn mình, tay chân luống cuống khẽ cắn môi. Rộn rạo trong lòng nháy mắt thành hư không, nàng hơi hơi nhíu mi, thấp giọng hỏi: “Thư Mặc, sao ngươi lại tới đây?”
Trước kia, Tiêu Vãn cưng chiều mình, luôn thỏa mãn yêu cầu của mình, Quý Thư Mặc hoàn toàn không có chút cảm giác nào, nhưng trong khoảng thời gian này, thấy Tiêu Vãn ôn nhu nói nói cười cười với Tạ Sơ Thần, cho dù bận rộn cũng sẽ về phủ rất sớm, tri kỉ chiếu cố cuộc sống thường ngày của Tạ Sơ Thần, thậm chí tối hôm qua hắn còn thấy Tiêu Vãn ôm Tạ Sơ Thần từ trong xe ngựa xuống, rón ra rón rén sợ đánh thức hắn. Một khắc đó, trong lòng Quý Thư Mặc nháy mắt không thoải mái, cảm thấy những cảnh tượng này đều cực kì chói mắt.
Hắn an ủi chính mình, Tiêu Vãn chỉ là một con cờ trong tay hắn, người trong lòng Tiêu Vãn vẫn chính là hắn.
Nhưng hiện tại, thấy hai người vô cùng thân thiết ôm hôn ở trong phòng, tình ý dây dưa không ngừng phát ra, Quý Thư Mặc phát hiện tâm mình căn bản đã không còn không cần như trong tưởng tưởng nữa rồi.
Giờ khắc này, trong lòng hắn giống như có một cái gai sắc lạnh mắc kẹt ở đó, khó nuốt khó nhả, chua xót khó chịu, làm hắn run rẩy không nói lên lời.
Tạ Sơ Thần đang kinh hãi khi mình lớn mật hôn môi Thê chủ, lại giương mát thấy Quý Thư Mặc đầy căm tức nhìn mình, giống như bản thân đã đoạt đi thứ vốn thuộc về hắn.
Ba năm nay, Tạ Sơ Thần như đã chứng kiến toàn bộ quá trình Tiêu Vãn theo đuổi Quý Thư Mặc, biết cả trái tim Tiêu Vãn đều tràn đầy Quý Thư Mặc, thích đến mức khiến hắn hâm mộ. Cho nên lúc đó, hắn từ bỏ đi gặp Tiêu Vãn, chỉ yên lặng trốn ở trong góc chúc phúc cho hai người. Cho dù là sau khi thành thân, hắn cũng nhường nhịn khắp nơi, hi vọng Thê chủ sẽ không khó xử.
Nhưng từ khi hắn với Tiêu Vãn bày tỏ với nhau, hắn mới biết Quý Thư Mặc không hề quý trọng tình cảm của Thê chủ! Hắn ở bên ngoài thay đổi thất thường, lại có ý đồ hãm hại Thê chủ với Tiêu gia! Quý Thư Mặc như vậy, có tư cách gì mà nhận sủng ái của Thê chủ, lại có tư cách gì khiến hắn sùng bái hâm mộ suốt ba năm!
Nháy mắt nhìn thấy Quý Thư Mặc, Tạ Sơ Thần lập tức vì Tiêu Vãn mà bênh vực kẻ yếu, quyết định trả thù cho người không biết quý trọng Thê chủ, để cho hắn biết bản thân không quý trọng Thê chủ tuyệt đối là việc ngu xuẩn nhất hắn đã làm! Mà hắn căm bản không xứng được Thê chủ thích!
Vì thế, lần đầu tiên, ở trước mặt Quý Thư Mặc, Tạ Sơ Thần không buông tay Tiêu Vãn ra, mà ra vẻ bá đạo thân mật ôm lấy eo Tiêu Vãn, đầu dựa vào trong ngực Tiêu Vãn, quang minh chính đại ân ái ở trước mặt Quý Thư Mặc.
Nhìn cảnh tượng chói mắt như vậy, Quý Thư Mặc mặt lúc trắng lúc đỏ. Một lúc sau, hắn cứng họng hít vào một hơi, khàn khàn thấp giọng nức nở: “Thê chủ, mẫu thân mở tiệc chiêu đã tân khách, bảo ta tới gọi ngươi về phủ…”
Chuyện gọi Tiêu Vãn về phủ, kì thật bảo một nha hoàn tới báo một tiếng là được. Nhưng Quý Thư Mặc tự mình tới Tạ Ký y phô, chính là muốn tiếp cận Tiêu Vãn nhiều hơn, muốn dùng ôn nhu săn sóc của mình bắt lấy tâm Tiêu Vãn lần nữa, lại chiếm lấy tất cả vị trí trong lòng Tiêu Vãn.
Ai ngờ lại nhìn thấy một màn như vậy, tâm của hắn lập tức không cam lòng, không hiểu vì sao mình vào lâu như vậy, vì sao Tiêu Vãn vẫn ôm hôn Tạ Sơ Thần, chứ không phải là hốt ha hốt hoảng buông tay ra rồi cuống cuồng giải thích với mình chứ?
Hắn không hiểu, Tiêu Vãn yêu hắn tận xương tủy, vì sao chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, liền thích Tạ Sơ Thần đầy tiếng xấu kia?
Tạ Sơ Thần có chỗ nào so được với hắn! Lại có tư cách nào tranh giành sủng ái của Tiêu Vãn với hắn!
Lúc này, đôi mắt phượng đầy nước, bất cứ ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà thương xót, nhưng Tiêu Vãn lại coi như không thấy, gật đầu nói: “Ừm, ta biết rồi. Thư Mặc, ngươi về trước đi. Ta với Sơ Thần sắp xếp cửa hàng xong, liền lập tức về phủ.”
Không có một chút yêu thương hay lời giải thích nào, còn bảo hắn về trước đi?
Nhận thấy khóe mắt Tiêu Vãn hiện lên một chút xuân ý, Quý Thư Mặc đè nén bất mãn trong lòng, miễn cưỡng cười nói: “Chúng ta cùng nhau về phủ đi.”
“Được rồi.” Trong lòng Tiêu Vãn đầy ngọt ngào vị Tạ Sơ Thần chủ động với mình, nào có để ý tới Quý Thư Mặc mặt đen như than. Nàng hơi hơi cúi đầu, nhìn thấy Tạ Sơ Thần gắt gao ôm chặt mình xong liền không nhúc nhích, cánh môi đỏ mọng hơi hơi cong, giống như đang bất mãn ăn dấm chua.
Mà ánh mắt nhìn Quý Thư Mặc rõ ràng mang theo sát khí, lại thấy đáng yêu muốn chết, khiến cho tâm Tiêu Vãn mềm mại xuống, nổi lên ngọt ngào khi được che chở.
Tạ Sơ Thần cẩn thận bảo vệ nàng như vậy quả thật làm người ta thích, nếu không phải có Quý Thư Mặc trừng mắt như hổ rình mồi ở đây, nàng đã sớm chủ động ôm lấy Tạ Sơ Thần, đem con tiểu bạch thỏ giương nanh múa vuốt đầy đắc ý này đè ở trên bàn gặm nhấm một phen rồi…
Lúc Quý Thư Mặc lên xe ngựa, Tiêu Vãn nhanh chóng cúi đầu, khẽ cắn lên vành tai Tạ Sơ Thần: “Ta rất thích xem Sơ Thần tranh giành tình cảm, nhất định phải ôm chặt Thê chủ, đừng có đẩy ra nữa.”
Nói xong, Tiêu Vãn chớp chớp mắt với hắn, khi Quý Thư Mặc quay đầu lại, ôm Tạ Sơ Thần nhảy lên xe ngựa. Mà Tạ Sơ Thần thì đỏ mặt, dưới ánh mắt nhíu mày của Quý Thư Mặc, vô liêm sỉ núp ở trong lòng Tiêu Vãn, lúc thì bóc vỏ quýt cho Tiêu Vãn, lúc thì lau mồ hôi cho Tiêu Vãn, cả đường khẽ hôn mà quay về Tiêu phủ.
Tiêu Vãn lại hạnh phúc hưởng thụ hoa quả, thích thú nheo hai mắt.
Quý Thư Mặc càng nhìn càng không thoải mái, đành phải nghiêng đầu sang chỗ khác, mắt hai mắt lại. Nhưng một lát sau, hắn ngồi dậy, lột một quả cam đưa tới cho Tiêu Vãn, ôn nhu cười nói: “Thê chủ, ăn cam.”
Khi nói chuyện, hắn đem nửa người hướng về phía Tiêu Vãn, mềm mại dựa lên trên đùi Tiêu Vãn, thậm chí sóng mắt dừng ở trên người Tiêu Vãn, ánh mắt ôn nhu giống như đầy tình ý, lấp lánh như sao.
Nếu không phải Tiêu Vãn cực kì xác định Quý Thư Mặc chán ghét mình, chỉ sợ thật sự tin hắn đang thật lòng làm vậy.
Nhưng lúc này, Tiêu Vãn khẽ nhíu mày, có chút khó chịu mở miệng: “Thư Mặc, ngươi đè chân ta rồi… có chút đau…”
Tiêu Vãn đỗ Trạng Nguyên, đối với cả Tiêu gia mà nói, đều là vinh quanh chí cao vô thượng. Bởi vì những năm gần đây, mặc dù Tiêu gia có hơn mười người theo con đường làm quan, nhưng ngoại trừ Tiêu Ngọc Dung đỗ Trạng Nguyên năm hai mươi tuổi ra, chỉ có Tiêu Vãn là Trạng Nguyên, còn là một Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất bao năm qua!
Cho nên hôm nay, cả Tiêu tộc khi biết được Tiêu Vãn được phong làm Công bộ thị lang tứ phẩm xong, lập tức mặt dày tới Tiêu phủ chúc mừng Tiêu Vãn, trình độ vuốt mông ngực khiến cho Tiêu Vãn nghẹn họng nhìn trân trối. Mà những người này từng chán ghét khinh bỉ Tiêu Vãn ngu ngốc vô năng, đám trưởng lão giống như muốn cướp đoạt tư cách kế tục mẫu tổ, toàn bộ đều đổi mặt, vui vẻ khen ngợi Tiêu Vãn thiên tư thông minh, tài hoa hơn người, sau này chắc chắn quang tông diệu tổ, ghi danh sử sách.
Dù sao, ngoại trừ Tiêu Ngọc Dung Binh bộ thượng thư nhị phẩm ra, người ở Tiêu gia vào làm quan chỉ đảm nhiệm chức ngũ hoặc lục phẩm. Sau khi Tiêu Bình Tiêu đại tướng quân Tiêu gia qua đời, quang vinh năm đó dần dần bị quên lãng, cửa lớn không còn đông như trẩy hội giống năm đó nữa.
Hiện giờ, Tiêu Vãn trò giỏi hơn thầy, không những được Nữ hoàng bệ hạ tán thưởng, phong làm Tân khoa Trạng Nguyên năm nay, còn ban chức Công bộ thị lang tứ phẩm nữa!
Có thể thấy được sau này Tiêu Vãn nhất định sẽ tiền đồ như nước, vinh hoa phú quý. Cho nên vào lúc này phải ôm chặt cây cột Tiêu Vãn này!
Vô liêm sỉ tới vuốt mông ngựa còn có Quý Hiểu Phong và ba tỷ muội Quý gia. Tuy Tiêu Vãn chiếm được vị trí Công bộ thị lang các nàng dòm ngó, nhưng hiện tại Tiêu Vãn có tài có thế, thân là thông gia Quý gia đương nhiên sẽ mặt dài hơn không ít, gặp người khác sẽ nói các nàng đã biết trước Tiêu Vãn có tài, cho nên mới đem Quý Thư Mặc gả cho Tiêu Vãn.
Thấy bộ dạng các nàng giống như tay sai, Tiêu Vãn cười nhạt không nói.
Chuyện bản thân thất sủng, Quý Thư Mặc cũng không nói cho nhà mẹ đẻ của mình, một là cảm thấy mất mặt, hai là cảm thấy không có khả năng. Cho nên Quý Hiểu Phong vẫn cho rằng, Tiêu Vãn cưng chiều Quý Thư Mặc, chỉ cần Quý gia đưa ra bất cứ yêu cầu nào, Tiêu Vãn tuyệt đối sẽ đáp ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.