"Sao ta có thể làm ra loại chuyện này được, là Tạ Sơ Thần quyến rũ ta! Hắn dụ ta tới gần rồi đâm ta bị thương muốn thoát khỏi sài phòng!"
"Nếu Tạ Sơ Thần chủ động quyến rũ ngươi, vậy vì sao muội muội phải nói dối? Nói dối tức là chột dạ, chột dạ tức là bởi vì ngươi chủ động muốn khinh bạc Sơ Thần." Tiêu Vãn lạnh lùng cười, trả lời lại một cách mỉa mai, "Huống chi Sơ Thần bị nhốt ở sài viện, muội muội đêm khuya không ngủ lại chạy tới sài phòng để đi dạo, nơi này cách nhà xí cũng hơi xa nhỉ."
"Khinh Như, Vãn Nhi nói là thật phải không?" Tiêu Ngọc Dung nhăn mày, lạnh lùng quát, "Còn không mau quỳ xuống!"
"Ta......" Nói dối câu này lại dùng lời nói dối khác, nhưng tất cả đều bị Tiêu Vãn hung ác vạch trần, Tiêu Khinh Như gấp tới mức đầu đầy mồ hôi.
Nàng ta thấy mẫu thân và tổ phu dùng ánh mắt hoàn toàn thất vọng nhìn mình, mặt thoáng chốc trắng xanh, khi đang muốn biện giải tiếp, đầu gối chợt đau xót, bị Tiêu Vãn từ phía sau đẩy ngã xuống mặt đất.
Liễu thị khẩn trương đỡ Tiêu Khinh Như bị ngã nhào trên mặt đất, ánh mắt đầy cừu hận trừng Tiêu Vãn: "Tiêu Vãn, Khinh Như là muội muội của ngươi! Cho dù nàng nhất thời xúc động làm sai, sao ngươi có thể đối xử với nàng như vậy! Huống chi Tạ Sơ Thần vốn không có chuyện gì cả, người bị thương mới là Khinh Như!"
Nước mắt nháy mắt ứa đầy ở vành mắt, ông ta nói, quỳ xuống bên cạnh Tiêu Khinh Như, khổ sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-sung-the/1113475/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.