Tại lúc nhìn thấy Tạ Sơ Thần người đầy vết thương nằm trên đất khi đó, trái tim Tiêu Vãn như muốn vỡ toang, đau đến tê liệt.
Nàng trùng sinh là vì báo thù, rửa sạch sỉ nhục trước kia, vì để cho đám người xem thường nàng, mở to hai mắt nhìn xem, một đời này, Tiêu Vãn nàng mang theo vinh dự mà về!
Mà khoa cử chính là bước phấn đấu đầu tiên của nàng.
Nhưng, trong một khắc suy đoán khả năng Sơ Thần gặp nguy, ý định báo thù trong nháy mắt bị Tiêu Vãn vứt ra sau tai. Bỏ bài thi mà rời đi, lao khỏi trường thi, thi triển khinh công chạy về Tiêu phủ. Chỉ cho là bản thân đa nghi, nàng muốn trở về nhìn xem, xác nhận Sơ Thần an toàn để bản thân yên tâm.
Hiện tại, với hành động bỏ thi hoang đường như vậy, Tiêu Vãn không hối hận, ngược lại, nàng thấy cực kì may mắn, mình đã trở lại.
Hai tay ấm áp gắt gao ôm lấy hắn, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ về lưng mình, Tạ Sơ Thần hơi hơi nghẹn ngào, nước mắt đảo quanh hốc mắt cuối cùng không nhịn được chảy xuống.
“Thê chủ…” Hắn không để ý toàn thân toàn vết thương, gắt gao ôm Tiêu Vãn, vẫn kiêng cường giữ chặt cảm xúc, ở một khắc này, cuối cùng đã tan vỡ rồi.
“Thật xin lỗi…” Hắn cúi đầu nói, mặt đỏ ửng vùi vào trong lòng Tiêu Vãn, giống như cực kì không vừa ý bộ dạng xấu xí chật vật của mình bị Thê chủ thấy.
Tiêu Vãn vừa đau lòng, vừa tức giận. Nàng nhẹ nhàng ôm Tạ Sơ Thần, đôi mắt lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-sung-the/1113472/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.