Chương trước
Chương sau
Tại lúc nhìn thấy Tạ Sơ Thần người đầy vết thương nằm trên đất khi đó, trái tim Tiêu Vãn như muốn vỡ toang, đau đến tê liệt.
Nàng trùng sinh là vì báo thù, rửa sạch sỉ nhục trước kia, vì để cho đám người xem thường nàng, mở to hai mắt nhìn xem, một đời này, Tiêu Vãn nàng mang theo vinh dự mà về!
Mà khoa cử chính là bước phấn đấu đầu tiên của nàng.
Nhưng, trong một khắc suy đoán khả năng Sơ Thần gặp nguy, ý định báo thù trong nháy mắt bị Tiêu Vãn vứt ra sau tai. Bỏ bài thi mà rời đi, lao khỏi trường thi, thi triển khinh công chạy về Tiêu phủ. Chỉ cho là bản thân đa nghi, nàng muốn trở về nhìn xem, xác nhận Sơ Thần an toàn để bản thân yên tâm.
Hiện tại, với hành động bỏ thi hoang đường như vậy, Tiêu Vãn không hối hận, ngược lại, nàng thấy cực kì may mắn, mình đã trở lại.
Hai tay ấm áp gắt gao ôm lấy hắn, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ về lưng mình, Tạ Sơ Thần hơi hơi nghẹn ngào, nước mắt đảo quanh hốc mắt cuối cùng không nhịn được chảy xuống.
“Thê chủ…” Hắn không để ý toàn thân toàn vết thương, gắt gao ôm Tiêu Vãn, vẫn kiêng cường giữ chặt cảm xúc, ở một khắc này, cuối cùng đã tan vỡ rồi.
“Thật xin lỗi…” Hắn cúi đầu nói, mặt đỏ ửng vùi vào trong lòng Tiêu Vãn, giống như cực kì không vừa ý bộ dạng xấu xí chật vật của mình bị Thê chủ thấy.
Tiêu Vãn vừa đau lòng, vừa tức giận. Nàng nhẹ nhàng ôm Tạ Sơ Thần, đôi mắt lạnh lùng nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng chống lại vẻ mặt kinh ngạc của Liễu thị.
“Liễu Quy Vân! Ngươi thừa dịp bản tiểu thư không ở phủ, lại dám dùng tư hình với Sơ Thần! Phải bị tội gì!”
Tiêu Vãn gầm một tiếng Liễu thị sợ tới mức trắng bệch. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới địa vị của Tạ Sơ Thần trong lòng Tiêu Vãn lại lớn như vậy, lại khiến nàng bỏ thi, quay về cứu hắn! Không, phải nói là làm sao Tiêu Vãn biết được Tạ Sơ Thần gặp chuyện không may? Trường thi phong tỏa nghiêm mật, Tiêu Vãn không có khả năng biết mới đúng.
“Đại tiểu thư, Tạ Sơ Thần phạm ba điều trong bảy tội, tội gian dâm, ghen tỵ và trộm cắp.”
Thấy sắc mặt Tạ Sơ Thần trắng bệch, ánh mắt kích động nhìn Tiêu Vãn, Liễu thị hừ lạnh một tiếng, áp chế sợ hãi trong lòng.
“Nhân chứng vật chứng đều có, ta chỉ theo mệnh lệnh Trần thái công, chấp hành gia pháp với hắn, không phải dùng tư hình!”
Nghĩ tới phía sau có Trần thái công, Liễu thị thẳng lưng, hắn vừa giải thích, vừa cố gắng thanh minh cho mình, thậm chí đem rất nhiều chứng cứ phạm tội hôm nay thêm mắm thêm muối nói ra: “Hắn không chỉ vu oan Quý công tử trộm ngọc, còn đánh cắp vàng bạc châu báu trong khố phòng! Càng quá phận hơn là, hắn thủy tính dương hoa, vụng trộm sau lưng người! Gian phụ kia còn tự tiện xông vào Tiêu phủ cứu hắn hai lần! Hắn vì hỗ trợ gian phụ kia bỏ trốn, còn độc ác đâm Khinh Như bị thương! Khinh Như của ta bị thương… Hiện giờ vẫn còn nằm ở trên giường…”
Nghĩ đến nữ nhi bảo bối của mình bị Tạ Sơ Thần làm thương, Liễu thị sầu não nghẹn ngào. Hắn chờ Tiêu Vãn nghe được Tạ Sơ Thần hồng hạnh vượt tường mà nổi giận, ai ngờ đôi mắt Tiêu Vãn như tảng băng ngàn năm, ánh mắt châm chọc nhìn mình, nháy mắt khiến cả người hắn ớn lạnh, lạnh tới phát run.
Hắn không hiểu, rất không hiểu, vì sao cho tới bây giờ, Tiêu Vãn vẫn che chở cho Tạ Sơ Thần?
Chỉ vào Tạ Sơ Thần vẫn rúc trong lòng Tiêu Vãn, Liễu thị nghiêm túc nói: “Đại tiểu thư, đừng nên vì Tạ Sơ Thần giả vờ khóc vài tiếng, người liền thương tiếc hắn, tội của hắn! Nam tử thủy tính dương hoa, nhìn trúng gia tài Tiêu gia, phải xử phạt nặng!”
“Vút” một tiếng, lưỡi dao sắc bén lướt qua mặt, hung hăng đâm ở mặt tường sau lưng.
Toàn bộ xảy ra quá nhanh, đến khi má truyền đến đau đớn, Liễu thị mới giật mình sờ sờ vết máu trên mặt, hai chân run rẩy ngã ngồi dưới đất.
Hắn run rẩy môi, không thể tin được hỏi lại: “Đại tiểu thư, người vì tên hồ ly này, giết ta hay sao?”
“Còn để ta nghe thấy mấy chữ thủy tính dương hoa, hồ ly tinh, đừng trách ta không khách khí!”
Liễu thị ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, sau đó nghiêng ngả lảo đảo hướng về phía sau lưng Tiêu Vãn, khóc ròng rã: “Thê chủ…”
Tiêu Vãn xoay người nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Ngọc Dung phong trần mệt mỏi đứng ở trước cửa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, mà người đứng bên cạnh là Vân Yên.
Tạ Sơ Thần cho rằng Vân Yên đi tìm Tiêu Vãn, Tiêu Vãn mới có thể đúng lúc về cứu mình, thật ra Vân Yên đi tìm Tiêu Ngọc Dung ở hoàng cung. Chỉ là, cuối cùng vẫn về phủ chậm hơn Tiêu Vãn một bước.
“Vãn nhi, có chuyện gì vậy?” Tiêu Ngọc Dung lộ vẻ giận dữ, trầm trọng nói: “Quy Vân ngươi là di phu của con, không thể vô lễ như vậy.”
“Mẫu thân, Liễu trắc quân là phu lang của người, Sơ Thần cũng là phu lang của ta.” Tiêu Vãn tự bênh vực nói, “Nếu điều tra rõ chân tướng, xác nhận Sơ Thần có tội, xử trí theo gia pháp, ta không có lời nào để nói. Nhưng hôm nay, chân tướng còn chưa rõ ràng, Liễu trắc quân đã vội vàng phán Sơ Thần phạm ba tội lớn, đuổi hắn ra khỏi Tiêu phủ, thật sự khả nghi!”
Liễu thị ủy khuất nói: “Chuyện này ta thật sự điều tra cả buổi chiều, vật chứng đều đủ như núi. Đại tiểu thư, sao người có thể điên đảo trắng đen như vậy…”
“Nhân chứng, vật chứng?” Tiêu Vãn cười nhạt, ánh mắt rét lạnh, “Chuẩn bị tốt nhân chứng vật chứng của ngươi đi, ngày mai bản tiểu thư đích thân thẩm tra, xem xem bằng chứng như núi miệng ngươi nói, có phải thật hay không, hay là bịa đặt!”
Liễu thị hung hăng cắn môi, ánh mắt hiện lên tức giận.
Tiêu Vãn nhìn Tiêu Ngọc Dung, lại nghiêm cẩn nói: “Mẫu thân, người còn nhớ lời ta từng nói không? Tạ Sơ Thần, là người ngoại trừ người với ngoại tổ phu, nhiệt tình đối tốt với con. Hắn tuyệt đối sẽ không hại Tiêu gia. Cho nên, chuyện này của Sơ Thần, ta sẽ phúc thẩm, hi vọng mẫu thân cho ta thời gian, để ta điều tra chuyện xảy ra hôm nay.”
Tiêu Ngọc Dung thâm sâu nhìn về phía Tiêu Vãn. Hôm nay, trên người Tạ Sơ Thần đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đủ loại bằng chứng, đến một người bình thường cũng nhận định Tạ Sơ Thần có tội, nghi ngờ Tạ Sơ Thần dụng tâm kín đáo, nhưng Tiêu Vãn không những không hoài nghi, thậm chí cực kì xác định Tạ Sơ Thần vô tội, sẽ không hại Tiêu gia.
Bất cứ nữ tử nào nghe phu lang mình hồng hạnh vượt tường, đều tức giận mất đi lý trí, nhưng Tiêu Vãn còn chưa điều tra chân tướng, thậm chí không biết gì đã bắt đầu che chở Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn như vậy làm Tiêu Ngọc Dung có chút không hiểu rõ.
“Mẫu thân, về chuyện thi, Vãn nhi rất xin lỗi… Việc này ta sẽ tự mình nhận tội với người. Nhưng hiện giờ, trên người Sơ Thần có thương tích, Vãn nhi muốn đưa hắn về phòng trị liệu trước.” Tiêu Vãn nói xong, cúi đầu nhìn Tạ Sơ Thần, thấy sắc mặt hắn vừa xanh vừa sưng, lại yếu ớt, trong lòng càng đau thêm.
Nàng nhẹ nhàng ôm Tạ Sơ Thần đứng lên, phát hiện thân thể hắn cực kì nhẹ. Có thể thấy một tháng này hắn ở Tiêu phủ, cũng không mập lên mấy như ý nguyện của Tiêu Vãn. Hiện tại chỉ qua một đêm, tiều tụy tới không nhìn nổi.
Nàng đưa tay hơi hơi đỡ lấy phía sau, muốn ôm Tạ Sơ Thần rời khỏi, lại cảm thấy trong lòng bàn tay dính dính, có một mùi đặc hơn mùi máu tươi quanh quẩn chóp mũi nàng.
Động tác nàng cứng đờ, giơ bàn tay lên phía trước, chỉ thấy trong lòng bàn tay rõ ràng là máu tươi sền sệt. Nàng nhất thời có chút đứng không nổi, kích động ôm chặt Tạ Sơ Thần, chỉ thấy hắn thở nặng nề, thần sắc suy yết đau đớn tựa trên vai nàng, nửa người dưới tràn ra màu đỏ tươi khiến Tiêu Vãn phát điên.
“Sơ Thần, Sơ Thần!”
Mùi máu tưới khiến tâm Tiêu Vãn chìm xuống đáy cốc. Nàng lo lắng gọi Tạ Sơ Thần vài tiếng, thấy hai mắt hắn chậm rãi đóng lại, đôi mắt thâm sâu lập tức hung hăng nhìn về phía Liễu thị ở phía sau Tiêu Ngọc Dung.
Ôm Tạ Sơ Thần hôn mê, Tiêu Vãn hung ác gầm nhẹ: “Liễu Quy Vân, ngươi tốt nhất cầu nguyện Sơ Thần không sao, nếu không ta nhất định giết ngươi!”
Tiêu Vãn vừa dứt lời, hộ vệ xung quanh đã mở to hai mắt nhìn Tiêu Vãn. Liễu thị vừa tức vừa giận, ấm ức lôi kéo tay áo Tiêu Ngọc Dung, chỉ thấy Tiêu Ngọc Dung thoáng lườm mình một cái, cũng không trách cứ Tiêu Vãn, không khỏi trầm mặt xuống.
Vừa mới ôm Tạ Sơ Thần đi được vài bước, Tiêu Vãn đã thấy Quy Thư Mặc cùng gã sai vặt của hắn tới, sắc mặt lập tức khó coi.
Hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Vãn sẽ bỏ thi trở về, vừa nghe được tin tức, Quý Thư Mặc vội vàng từ Mặc Uyên cư chạy tới. Hắn muốn nhìn xem Tiêu Vãn sẽ trừng phạt Tạ Sơ Thần hồng hạnh vượt tường như thế nào, không nghĩ tới Tiêu Vãn lại ôm Tạ Sơ Thần người đầy máu, chuẩn bị rời sài phòng.
Sững sờ nhìn bóng dáng Tiêu Vãn lạnh lùng đi qua hắn, hắn nhẹ nhàng hô một tiếng: “Thê chủ…”
Tiêu Vãn dừng bước chân lại, quay đầu lạnh lùng liếc Quý Thư Mặc một cái, ánh mắt xa lạ như vậy, giống như sương mù dày đặc, trong nháy mắt khiến tâm Quý Thư Mặc hoảng loạn.
“Vân Yên, đi!” Hoàn toàn không để ý tới Quý Thư Mặc gọi nàng, Tiêu Vãn gọi Vân Yên một tiếng xong, vội vã ôm Tạ Sơ Thần hôn mê, đi về phía Mai viên.
Trong Mai viên, ngược với bộ mặt hung hăng vừa rồi, Tiêu Vãn ôm chặt Tạ Sơ Thần, giống như đứa trẻ lạc đường, nước mắt lã chã rơi xuống đất: “Vân Yên, ngươi mau cứu Sơ Thần! Hắn chảy quá nhiều máu…”
“Đều tại ta!” Tiêu Vãn hung hăng cắn môi, tức giận đánh một quyền, “Biết rõ Quý Thư Mặc là loại người nào, vẫn để hắn ở Tiêu phủ làm xằng làm bậy!”
Vừa rồi, nếu không phải nàng cố nén tức giận, nàng thực muốn giết chết Quý Thư Mặc với Liễu thị cho xong mọi chuyện!
Ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Tạ Sơ Thần, Vân Yên nhíu chặt mày, nghiêm túc bắt mạch cho Tạ Sơ Thần.
“Vân Yên, Sơ Thần thế nào? Có phải bị thương rất nặng?” Tiêu Vãn hấp tấp nhìn về phía Vân Yên, vẻ mặt khẩn trương, “Ngươi cần dược liệu gì cứ nói với ta, ta nhất định nghĩ cách tìm được!”
“Nội tức Tạ công tử hỗn độn, không chỉ mất máu quá nhiều, tâm tình cũng ảnh hưởng, mới dẫn tới hôn mê. Hình như…”
Nửa ngày, nàng dưới ánh mắt khẩn trương của Tiêu Vãn, ấp a ấp úng nói: “Hình như Tạ công tử… Nguyệt sự tới… mới mất máu hôn mê…”
Tiêu Vãn ngẩn ngơ, đầu ong ong mơ hồ.
Vân Yên xấu hổ nói: “Vết thương nặng nhất của Tạ công tử là ở mông, nô tỳ lại không thuận tiện… Vẫn là mời nam đại phu tới đi…”
Một nén nhang sau, đại phu đang chuẩn bị nghỉ ngơi bị Tiêu Vãn “mời” vào Tiêu phủ.
Đối mặt với Tiêu Vãn ác danh truyền xa, đại phu nơm nớp lo sợ, nghiêm cẩn phối thuốc thoa ngoài da cho Tạ Sơ Thần, cũng vì Tạ Sơ Thần bị trọng thương mà làm trị liệu cơ bản nhất.
“Đại phu, sao Sơ Thần vẫn chưa tỉnh?” Tạ Sơ Thần hôn mê hai giờ, Tiêu Vãn một lòng khẩn trương. Nàng chưa thấy nam tử gặp nguyệt sự bao giờ, giờ phút này thấy băng gạc nhuốm máu nằm trong chậu, cả khuôn mặt vừa xanh vừa trắng, run rẩy hỏi, “Sao lại mất nhiều máu như thế? Sơ Thần thật sự không có việc gì chứ?”
“Tiêu tiểu thư, công tử một đêm chưa ăn cơm, lại trùng hợp gặp nguyệt sự thân thể suy yếu, mới hôn mê bất tỉnh, cũng không phải gặp bệnh nặng gì, người không cần lo lắng quá.”
Bận bịu đến giờ sửu, đại phu liên tục ngấp mấy cái, Tiêu Vãn vẫn khẩn trương lo lắng cho thương thế của Tạ Sơ Thần mới hậu tri hậu giác cảm tạ đại phu, để hắn rời phủ.
Trước khi đi, thấy Tiêu Vãn căn bản chẳng kiêng dè nguyệt sự dơ bẩn, vẻ mặt đau lòng nắm tay Tạ Sơ Thần, đại phu không khỏi trấn an nói: “Mặc dù vết thương của công tử đã cầm máu rồi, nhưng thương thế quá nặng, phải thay thuốc liên tục, túc trực bên cạnh, liên tục nửa tháng, lại tránh để lại sẹo, lúc ăn cũng phải chú ý hơn, không được dùng đồ có tính lạnh hoặc là dầu mỡ chua cay.”
Thấy Tiêu Vãn nghiêm túc nghe, ngoan ngoãn gật đầu, hắn lại đem một tập vải mảnh đưa cho nàng, dặn dò: “Tập vải này vẫn nhờ tiểu thư giao cho gã sai vặt của công tử. Công tử hôn mê, bảo hắn cứ nửa canh giờ thay một lần. Giờ ngọ ngày mai, ta trở lại khám cho công tử.”
“Cảm ơn đại phu! Sơ Thần liền trông cậy ngươi rồi!”
Quan gia quý tộc thường xem thường nam tử hành y, nhưng thấy vẻ mặt chân thành của Tiêu Vãn, hoàn toàn không giống với bên ngoài đồn đại vênh váo tự đắc, đại phu mỉm cười nói: “Tiêu tiểu thư yên tâm, công tử nhất định sẽ không có việc gì.”
Đại phu đi rồi Tiêu Vãn vẫn luôn canh giữ trước giường Tạ Sơ Thần, chăm sóc bên cạnh. Vân Yên khuyên nàng nghỉ ngơi, lại bị nàng phái đi tìm Họa Hạ.
Nhìn khuôn mặt gầy ốm trắng xanh của Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn lại đau lòng.
Một lát sau, Tạ Sơ Thần đang hôn mê bỗng nhíu mày, dần dần toát ra vẻ đau đớn. Hắn cuộn mình, tay nắm chặt chăn mỏng, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Tiêu Vãn vội lấy khăn mặt trước giường, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán cho hắn. Thấy Tạ Sơ Thần luôn đau tới lăn lộn, mồ hôi lạnh đầy người, nàng lập tức vận nội lực, nhẹ nhàng xoa lên bụng đau nhức của hắn.
Trong bóng đêm đau đớn giãy giụa, Tạ Sơ Thần bỗng cảm thấy một hơi ấm dào dạt bao lấy người mình, toàn thân lập tức cảm thấy thoải mái không nói nên lời.
Như thấy được ánh sáng mơ hồ, Tạ Sơ Thần chậm rãi thả lỏng mày, có chút tham lam cọ tới bên Tiêu Vãn. Hắn dùng hết sức mở mắt ra, trong mông lung, giống như thấy được gương mặt hắn thương nhớ suốt ba năm trời.
Hắn híp mắt, hốt hoảng gọi: "Thê chủ?"
"Ừ, là ta." Tiêu Vãn nhẹ nhàng nói bên tai Tạ Sơ Thần, "Nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc là tốt rồi."
Thần chí Tạ Sơ Thần mông lung, nhưng nghe được tiếng nói quan tâm vô cùng dịu dàng này, khóe miệng hắn hiện lên nụ cười ngọt ngào, đôi tay ôm lấy bàn tay Tiêu Vãn đang nhẹ nhàng xoa bụng hắn, vui sướng cọ cọ.
Nửa canh giờ sau, Tiêu Vãn nấu xong một chén thuốc đen tuyền. Nàng ngồi ở đầu giường Tạ Sơ Thần, múc một muỗng đặt bên môi nhẹ nhàng thổi vài cái, sau đó tự uống một ngụm, cúi xuống nhẹ nhàng mở môi Tạ Sơ Thần ra.
Tiêu Vãn rất ghét uống thuốc, nhưng lúc này, nàng một ngụm lại một ngụm bón nước thuốc đắng chát cho Tạ Sơ Thần hôn mê, cũng lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau đi nước thuốc hơi tràn ra bên môi hắn.
Một lát sau, nàng lại vuốt mái tóc đen nhánh như mực của Tạ Sơ Thần, lấy thuốc mở cẩn thận bôi lên hai má sưng đỏ cho hắn.
Gương mặt xinh đẹp bây giờ hơi sưng lên, Tiêu Vãn giận sôi máu, lòng lại càng đau hơn.
Tay nhẹ nhàng bôi thuốc xong, Tiêu Vãn lại đổ thuốc mỡ theo cổ bóng loáng của hắn đi xuống. Khi cởi quần áo Tạ Sơ Thần ra, mặt nàng hơi đỏ lên, ánh mắt tự giác hơi trốn tránh quay đi.
Ngón tay dính thuốc mỡ run rẩy chạm về phía ngực của Tạ Sơ Thần, ánh mắt Tiêu Vãn chuyển một vòng, có chút xấu hổ liếc nhìn thân thể Tạ Sơ Thần lộ ra bên ngoài.
Ai ngờ vừa mới nhìn, một mảng xanh tím ứ máu xuất hiện trên làn da bóng loáng của hắn. Tiêu Vãn vốn đang thẹn thùng, lập tức lửa giận vụt cao ba thước, hận không thể băm thây Liễu thị ra vạn đoạn!
Bôi thuốc mỡ trước ngực xong, lại thấy mảnh vải lót giữa hai chân Tạ Sơ Thần đỏ lên, máu tươi đang dần lan ra ngoài. Mặt Tiêu Vãn đỏ lên, nàng quay đầu, run rẩy lấy mảnh vải ra, lại nhắm mắt lại, thay một mảnh khác vào.
"Ưm..." Bị Tiêu Vãn sờ loạn, một tiếng than nhẹ bật ra từ môi của Tạ Sơ Thần.
Cho rằng Tạ Sơ Thần tỉnh lại, Tiêu Vãn vội vàng kinh hoảng giải thích: "Sơ Thần, ta giúp ngươi thay cái kia… không phải khinh bạc… Ta…”
Thấy Tạ Sơ Thần mơ mơ màng màng cọ cọ mình, Tiêu Vãn thở nhẹ một hơi.
Nhét mảnh vải vào xong, nàng bắt đầu bôi thuốc lên mông bị trọng thương cho Tạ Sơ Thần.
Bờ mông trắng bóng đã sớm bầm tóm, nhưng cảm xúc mềm mại vẫn làm cho tim Tiêu Vãn đập nhanh hơn, gò má nóng như lửa thiêu.
Cứ cách nửa giờ lại mớm thuốc thay thuốc, Tiêu Vãn cảm thấy mình… Nhất định có thể thành Phật…
Lúc Tạ Sơ Thần tỉnh lại, chỉ cảm thấy phía dưới mình lạnh lẽo. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện là cái ót của Tiêu Vãn, trong lòng không khỏi ấm áp.
Như một giây sau, cả người hắn ngổn ngang trong gió. Chỉ thấy Tiêu Vãn cúi thấp đầu, chăm chú cởi áo choàng của hắn, chỉ chốc lát liền cởi hết của hắn ra.
Mặt hắn đỏ lên, vùng vẫy đem thân thể trần trụi lui vào trong chăn.
Vẻ mặt kinh hãi trừng mắt nhìn Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần run giọng hô: “Thê, Thê chủ!”
Thấy Tạ Sơ Thần tỉnh lại, Tiêu Vãn vui vẻ, đem cả người và chăn ôm vào trong ngực, chôn đầu ở trên cổ hắn.
“Ngươi tỉnh rồi…” Nàng nghẹn ngào nói, giọng nói khàn khàn, “Tỉnh lại là tốt…”
Giọt nước lạnh lẽo rơi xuống vai, Tạ Sơ Thần nhất thời có chút thất thần. Hắn từng nghĩ qua một nghìn cảnh tượng Tiêu Vãn về phủ, nhưng lại chưa từng nghĩ tới Thê chủ sẽ rơi lệ vì hắn bị thương.
Hắn cảm động hỏi: “Thê chủ, hôm qua là người chiếu cố ta sao?”
“Ừm.” Tiêu Vãn gật gật đầu, nói, “Sơ Thần, ngươi nằm sấp xuống, tới lúc ngươi phải bôi thuốc rồi…”
Tạ Sơ Thần đỏ mặt, cắn môi, sống chết không chui từ trong chăn ra.
“Thê chủ, để Chiêu nhi bôi thuốc là được rồi.”
“Vết thương trên mặt hắn chưa đỡ, không hầu hạ được ngươi.”
“Tự ta làm…”
Tiêu Vãn biết vết thương kia là ở trên mông, Tạ Sơ Thần xấu hổ. Nhưng bọn họ đã là phu thê, cần gì phải ngại. Huống chi, nàng đã làm cả đêm rồi!
Thấy Tiêu Vãn cố ý bôi thuốc cho mình, Tạ Sơ Thần ngại ngừng đè góc chân đang bị Tiêu Vãn kéo lên, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Thê chủ, ta có nguyệt sự…”
“Ta biết, đêm nay đều là ta thay vải cho ngươi.”
Tiêu Vãn nghiêm trang nói xong, chỉ thấy thiếu niên trước mặt khuôn mặt vốn trắng nõn liền đỏ như say rượu, sau đó rúc vào trong chăn không nói thêm gì.
Nàng sợ Tạ Sơ Thần tức giận, vội vàng bổ sung thêm: “Nhưng ta không làm bất cứ chuyện xấu nào! Chỉ là bôi thuốc với thay vải!” Với cả mớm thuốc…
Tạ Sơ Thần nghiêng đầu, nhẹ nhàng liếc nàng, biểu tình ngập nước khiến cho Tiêu Vãn hoàn toàn không đoán ra được hắn đang nén giận cái gì…
Vì để đổi đề tài, Tiêu Vãn ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Sơ Thần, nguyệt sự của nam tử không phải một tháng mới có một lần sao? Nửa tháng trước ngươi mới có, sao giờ lại tới nữa?
Lời này vừa rơi xuống, Tạ Sơ Thần liền đem cả đầu trốn vào trong chăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.