Khoảng thời gian này, Vân Yên cùng Họa Hạ đều bị Tiêu Vãn sai khiến cho Tạ Sơ Thần, giúp hắn chỉnh đốn lại cửa hàng Tạ gia, cũng bảo vệ an toàn của hắn. Có Tiêu gia làm hậu đài, đám chưởng quầy ngoan ngoãn giao hết tiền vốn, mấy kẻ hết ăn lại nằm đều bị Tạ Sơ Thần dùng thủ đoạn mạnh mẽ đuổi từng người một. Làm Thiếu đông gia, cách xử lý của Tạ Sơ Thần tuy là ngây ngô, lại hết sức chân thành. Sau khi chỉnh đốn lại xong, không ít lão nhân công trước bị Tạ Thanh Vinh đuổi đi lại bị thành ý và đãi ngộ nồng đậm của Tạ Sơ Thần đả động, lần lượt trở lại. Ngoài dự kiến của Tiêu Vãn chính là, thợ may Vương và thợ may Trần đã tự lập môn hộ hoàn toàn bị Tạ Sơ Thần dùng chuyện may trúc cư thuyết phục, quyết định giúp Tạ Sơ Thần một tay, cùng nhau phục hưng lại Tạ Ký y các. Bọn họ dùng thời gian hai ngày đem bản thảo của Tạ Hân Tuyền sửa lại một lượt, cũng thiết kế một bản vẽ mới, làm ra bộ mẫu sơ bộ. “Thê chủ người xem, đây là bản mẫu của trúc cư. Ngày mai là có thể dựa theo bản vẽ của mẫu thân chế tác xiêm y rồi!” Tạ Sơ Thần hưng phấn chỉ bản mẫu trong tay, mặt mày hớn hở, cánh môi mềm mại đắc ý hơi cong lên, “Vừa rồi Vương may nói, ta có thiên phú thiết kế trên giấy, nói không chừng sau này có thể vượt qua mẫu thân, thiết kế ra y phục càng đẹp hơn…” Sau đó tự mình làm cho Thê chủ mặc! Nghĩ đến cảnh tượng sau này sẽ cởi áo tháo dây cho Thê chủ, mặt Tạ Sơ Thần thoáng hiện lên ửng hồng, sau đó ngây ngô cười ha ha vài tiếng. Mỗi ngày, Tiêu Vãn học xong, đều đi qua Tạ Ký, bóng dáng bận rộn của Tạ Sơ Thần làm nàng đau lòng, nhưng thấy hắn cố gắng vui mừng lại khiến trong lòng nàng lộ lên ấm áp không thành lời. Ngày 28 tháng bảy, Tạ Ký y các khai trương một lần nữa, nhóm hàng đầu tiên là trúc cư. Làm Tạ Sơ Thần thất vọng chính là, ngày đó khách tới xem chỉ có ít ỏi mấy người, sau cùng đến cả một bộ cũng không bán được. Trúc cư không nổi tiếng như kiếp trước, trong lòng Tiêu Vãn biết là Cẩm Tú y các động tay động chân. Sở Mộ Thanh là chủ tử của Cẩm Tú y các, đương nhiên sẽ không để cho Tạ Ký y các phía đối diện phát triển được, cho nên vào ngày đầu tiên Tạ Ký y các mở cửa, liền đem tất cả y phục trong y các hạ giá xuống, biến thành Tạ Ký y các không có mấy người tới, ảm đạm hết ngày. Tạ Sơ Thần rất buồn, nhưng hắn không muốn ảnh hưởng tâm tình Tiêu Vãn đang ôn tập, cho nên cười khuyến khích cho mình: “Thê chủ, đây mới là ngày đầu tiên thôi, ngày mai nhất định sẽ tốt hơn!” Chỉ là Tạ Sơ Thần đi sớm về trễ, vì Tạ Ký y các bận trên bận dưới, nhưng vẫn không thấy có chuyển biến tốt đẹp gì. Tiêu Vãn không ở bên cạnh hắn, cả người hắn ủ rũ cúi đầu, ỉu xìu giống như sương đánh cà. Tiêu Vãn tiếc cho cố gắng của hắn, cho nên mỗi đêm đều tới Mai viên, cùng hắn cố gắng đến đêm khuya. Chỉ là, nhìn vành thâm đen dưới hốc mắt Tạ Sơ Thần, trong lòng Tiêu Vãn không thoải mái gì. Nàng hận hiện tại thực lực của mình quá yếu, vẫn không có cách chân chính đấu chọi với Sở Mộ Thanh. Thời gian cứ như vậy yên lặng trôi qua, nháy mắt tới tám tháng tám. Lúc ăn sáng, vì cung tiễn Tiêu Vãn tham gia khoa cử, mọi người tề tụ lại, Tiêu Ngọc Dung tỉ mỉ dặn dò: “Vãn nhi, hôm nay thi thắng tại tâm. Nếu gặp đề khó, không được khẩn trương, xem phần nào làm được làm trước.” So với Tiêu Vãn sắp đi thi, vị mẫu thân này càng khẩn trương hơn, hận không thể đem toàn bộ kinh nghiệm năm ấy làm thế nào thông qua kì thi truyền thụ hết cho nữ nhi bảo bối. Được nghe lại một lần nữa, Tiêu Vãn không ghét bỏ mẫu thân lải nhải như kiếp trước, mà thật sự nghe dặn, mỉm cười nói: “Mẫu thân yên tâm, lần này Vãn nhi nhất định sẽ thi đỗ, nhất định không phụ kì vọng của người.” Thấy Tiêu Vãn nhu thuận như vậy, Tiêu Ngọc Dung cười không khép miệng, vội vàng gắp nhiều thức ăn cho Tiêu Vãn. Liễu thị thấy, ăn cật lực. Tiêu Khinh Như cũng vì Tiêu Ngọc Dung quá quan tâm Tiêu Vãn, có chút không vui mấp máy miệng. Nhìn cảnh tượng sóng ngầm trên bàn cơm bắt đầu nổi dậy, Quý Thư Mặc hơi hơi nhích tới gần Tiêu Vãn, ôn nhu mở miệng: “Thê chủ, hôm qua ở trên đường Thư Mặc thấy một trâm cài tóc Dương chi bạch ngọc.” Hắn lấy từ trong lòng ra một hộp gấm, vẻ mặt hiền lành đưa tới trước mặt Tiêu Vãn, “Dương chi bạch ngọc là cực phẩm trong ngọc, tượng trưng cho phẩm đức quân tử “Nhân, nghĩa, trí, dũng, khiết”. Thư Mặc thấy cực kì hợp với Thê chủ, cho nên tặng cho Thê chủ, hi vọng có thể mang vận may cho Thê chủ, chủ Thê chủ đề tên bảng vàng!” Trâm ngọc trong hộp gấm trắng tinh, ôn nhuận nhẵn nhụi. Đỉnh trâm khắc hai đóa hoa thủy tiên, tạo hình đơn giản, chạm trổ kỹ càng, có thể thấy được giá trị xa xỉ. Nhìn trâm ngọc có tiếng, Tiêu Khinh Như hâm mộ nói: “Đại tỷ, trâm Dương chi bạch ngọc này giá rất xa xỉ đấy! Quý công tử thật sự rất có tâm với tỷ, lại tặng một lễ vật có tiếng như vậy, làm tiểu muội rất hâm mộ.” Nhìn cây trầm hồng đàn trên đầu Tiêu Vãn, Liễu thị khẽ nở nụ cười, trong lời nói thoáng chút khinh thường: “Trên đầu đại tiểu thư cài trâm hồng đàn quá rẻ rồi, thật sự làm hỏng thân phận. Cây trâm Dương chi bạch ngọc này, làm nổi bật lên thân phận dòng chính nữ tôn quý của đại tiểu thư.” Dưới lời của Tiêu Khinh Như và Liễu thị, Quý Thư Mặc khó xử, gương mặt trắng nõn hiện lên ửng đỏ. Hắn ôn nhu liếc nhìn cây trâm hồng đàn trên đầu Tiêu Vãn, có chút xấu hổ hỏi: “Thê chủ, ta cài trâm lên cho người được không?” Đây là lần đầu tiên Tiêu Vãn nhận được lễ vật từ Quý Thư Mặc. Vốn là phải thụ sủng nhược kinh, kinh hỉ vạn lần, trong lòng nàng lại không nổi dậy bất cứ cảm xúc nào. Dương chi bạch ngọc ít nhiều tầm một hai trăm lượng bạc, trắng trong như này chỉ sợ phải trên dưới ba trăm lượng. Trâm ngọc xinh đẹp như Quý Thư Mặc vậy, trong mắt người ngoài, hắn là đệ nhất công tử tài hoa hơn người, ôn nhuận như ngọc, phẩm chất rất tốt. Cây trâm hồng đàn giá rẻ lại giống như Tạ Sơ Thần thanh danh bừa bãi, bị người khác khinh thường. Chỉ là trâm ngọc này dù có tốt, ở trong lòng nàng cũng không bằng một phần trâm hồng đàn trên đầu. “Thư Mặc, cảm ơn ngươi.” Quý Thư Mặc ở bên phải Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần ngồi bên trái. Thấy Tiêu Vãn tháo trâm hồng đàn trên đầu xuống, vẻ mặt vui sướng cúi đầu tùy ý cắm trâm ngọc của mình lên, Quý Thư Mặc cười nhạt, ánh mắt như có như không liếc nhìn về phía Tạ Sơ Thần. Quả thực, hắn liền thấy Tạ Sơ Thần cúi đầu như mất hồn phách, cánh môi gắt gao nhếch lên, vẻ mặt ẩn nhẫn, khóe miệng của hắn cong lên hiện lên ý cười như có như không. Hắn lại như vô ý hỏi: “Thần đệ, đệ thấy Thê chủ cài trâm ngọc này đẹp không?” Tạ Sơ Thần bị điểm danh, thân thể hơi cứng ngắc. Hắn đem hai tay lùi vào ống tay áo, thì thầm mở miệng: “Thê chủ mang cái gì cũng thấy đẹp.” Ăn sáng xong, mọi người giải tán, Tiêu Vãn trở về phòng sửa sang lại bao y phục đi thi. Tạ Sơ Thần nắm lấy túi thơm bồi hồi ở trước Mặc Uyên cư, nhưng đầu vẫn mất mác cúi xuống, quay đầu đi về phía Mai viên. Ai ngờ vừa tới cầu cửu khúc, đã bị Tiêu Vãn thi triển khinh công chặn đường. Thấy Tạ Sơ Thần thỉnh thoảng liếc nhìn trâm ngọc trên đầu nàng, vẻ mặt ao ước lại không nhịn được ăn dấm, Tiêu Vãn cười, tít mắt tiến sát tới thiếu niên tâm tư đều treo trên mặt. “Sơ Thần vừa mới cơm nuốt không trôi, tức giận sao?” Khuôn mặt Tiêu Vãn gần trong gang tấc, làm Tạ Sơ Thần trống ngực đập thình thịch. Hai người mắt đối mắt, mũi đối mũi, hơi thở ấm áp không ngừng phun trên mặt. Hắn hoảng hốt, đem hai tay ra sau lưng: “Sơ Thần không có giận.” Thấy Tiêu Vãn cười tít mắt, vẻ mặt không tin, Tạ Sơ Thần như bị ép, mạnh miệng nói: “Trâm ngọc của Quý công tử tôn Thê chủ lên, Thê chủ đeo cực kì đẹp. Cây trâm nát kia của ta, nếu Thê chủ không thích, thì…” Tạ Sơ Thần càng nói càng phát hiện trong giọng nói tràn ngập ghen tuông, vội vàng kinh hoảng ngậm miệng lại. Nửa tháng này, Tiêu Vãn giống như sủng mình khắp nơi, nhưng hắn vẫn không dám đặt mình ngang hàng với Quý Thư Mặc. “Còn nói không giận, ngươi xem ngươi cứ tức giận là không đưa quà cho ta nữa, là cái gì mà giấu kĩ vậy?” Tiêu Vãn nắm lấy một tay Tạ Sơ Thần ở phía sau. Nhất thời chưa kịp chuẩn bị túi thơm đã bị nàng đoạt lấy, Tạ Sơ Thần hốt hoảng một cướp về, ai ngờ Tiêu Vãn cố ý duỗi thẳng thay, lắc lư hai vòng, thi triển khinh công bay sang một bên. Nhéo nhéo túi thơm mềm mại trong tay, Tiêu Vãn đưa đến trước mắt, tỉ mỉ quan sát chữ Vãn trên túi hương, cố ý ghét bỏ nhíu nhíu mày: “Tú công này có chút sai, nhưng…” Bị người trong lòng không chút khách khí ghét bỏ, tâm trạng thầm vui sướng lại rơi xuống. Tạ Sơ Thần kìm nén đỏ mặt, tức giận nói: “Tú công ta xấu, Thê chủ không thích, cứ ném đi, không cần chê ta không khéo tay.” Tạ Sơ Thần không biết thêu, vốn nghĩ trước khi thi sẽ làm một bộ vạt áo thẳng cho Tiêu Vãn, nhưng thật sự không làm nổi, đành phải đi theo thợ học mấy ngày, trước kì thi liền thêu được một túi thơm đơn giản. Hắn biết vào kì thi, sẽ thấp thóp nóng nảy, cho nên cố ý nhét ít hương tĩnh tâm vào, hi vọng có thể giúp Thê chủ một tay. Chỉ là lúc muốn đưa cho Thê chủ, thấy Quý công tử lại tặng một trâm ngọc có tiếng, mình lại đưa một túi hương thô sơ, thật sự là không đưa ra nữa… Vì thế do do dự dự, hắn liền lùi bước rồi… Thấy Tạ Sơ Thần tức giận hờn dỗi, vẻ mặt càng ảm đạm, nhưng đáy mắt lại mang theo chờ mong. Tiêu Vãn nín cười, nói nửa câu cuối: “Nhưng ta cực kì thích, cảm ơn ngươi.” Khuôn mặt mất mác nháy mắt sáng lên, đôi mắt trong veo rạng rỡ, cười như mặt trời ngày xuân, ấm áp động lòng người: “Thê chủ, là thích thật không? Thật sự là cực kì thích sao?” “Là thật sự cực kì thích, ta sẽ luôn mang theo mình.” Lễ vật đơn giản như vậy, Tiêu Vãn thường sẽ coi thường, nhưng giờ phút này Tiêu Vãn hạnh phúc nhận lấy, cẩn thận đem túi thơm treo ở bên hông. Thấy hành động của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần cười ấm áp: “Trong túi có bỏ thêm chút hương tĩnh tâm vào, nhất định có thể giúp Thê chủ đề tên bảng vàng, mọi chuyện thuận lợi.” Đôi mắt trong sáng lóe lên, giữa hàng lông mày hiện lên hạnh phúc vui sướng, luôn hấp dẫn ánh mắt Tiêu Vãn. Trong lòng nàng vừa động, cuối cùng không nhịn được cúi đầu xuống hôn, bắt lấy đôi môi đỏ mọng lúc đóng lúc mở của hắn. “Thê chủ, ưm…” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn hôn thêm lần nữa. Nửa ngày, nàng nhẹ nhàng cắn một cái lên cánh môi sưng đỏ của nàng, lưu luyến không rời nói: “Có Sơ Thần chúc phúc, ta nhất định sẽ đề tên bảng vàng. Bảo vệ chính mình, chờ ta trở lại!” Bị Tiêu Vãn hôn đến choáng váng, hai gò má Tạ Sơ Thần ửng hồng, ánh mắt tản ra mênh mông sáng bóng. Rất lâu sau đó, hắn vẫn nhìn theo bóng lưng đi xa dần của Tiêu Vãn, khóe miệng cong lên hạnh phúc. Hi vọng ba ngày trôi qua thật nhanh! Hi vọng Thê chủ đề tên bảng vàng! Hắn hạnh phục chạy vội vào sân, ở trước mặt Chiêu nhi lên mặt chống nạnh: “Chiêu nhi, ngươi còn túi thơm bản thiếu gia không đưa được! Thê chủ nói rất thích! Còn treo bên người nữa!” Chiêu nhi đang quét sân, thấy Tạ Sơ Thần vui mừng đi lòng vòng như vậy, không khỏi giựt giựt khóe miệng. Thi hội do Lễ bộ chủ trì, tổ chức trong trường thi Kinh thành. Vì đề phòng làm càn, giám khảo đều là cắt cử ngay lúc đó, cũng do nhiều người đảm nhiệm. Tất cả bài thi phải che tên, sao chép lại, hơn nữa do nhiều người chấm bài. Thí sinh tới trường thi xong, tìm chỗ ngồi theo số thứ tự, giống như giám khảo không thể rời thi, nếu không hủy bỏ tư cách thi. Mà giám khảo sẽ phong tỏa cả trường thi, cự tuyệt với toàn bộ bên ngoài. Thi hội chia làm ba lượt, thi ba ngày, tiến hành trong mười ngày. Thí sinh sinh hoạt đều phải tự giải quyết, hơn nữa trong hiệu xá chỉ có 20 cân gạo. Thời tiết ngày hè oi bức, đồ ăn rất nhanh hỏng, tỏa ra mùi khó ngửi. Mà bàn học nho nhỏ cứng rắn, buổi tối khi ngủ toàn thân đau đớn, còn có muỗi! Đối với Tiêu Vãn kiếp trước được nuông chiều từ bé mà nói, thi ba ngày quả thật là ác mộng. Nhưng kiếp này, Tiêu Vãn chuẩn bị toàn bộ, mang theo lương khô chống đói, cài cây trâm đàn ông Tạ Sơ Thần đưa, với túi thơm đầy tình yêu của Tạ Sơ Thần, cả người tinh thần sảng khoái xuất phát từ Tiêu phủ. Giờ Tỵ thi hội sẽ chính thức bắt đầu. Biết rõ đại bộ phận đề thi, hơn nữa Tiêu Vãn lấy được đề thi như trước, liền bình tĩnh nở nụ cười, không chút hoang mang nhấc bút lên. Sau khi Tiêu Vãn rời phủ, Tạ Sơ Thần vẫn như cũ đi Trúc viên thỉnh an Trần thái công. Hiện giờ là đầu tháng tám, phải làm một loạt sổ sách ngày mới rồi. Tháng trước bởi vì thời gian vội vàng, Tạ Sơ Thần chỉ đối chiếu đơn giản xem có chênh lệch hay không. Từ khi chưởng quản cửa hàng xong, hắn mới phát hiện có người động tay động chân bên trong. Ví như rõ ràng thu về mười lượng bạc, nhưng trên sổ lại ghi hai mươi lượng. Mà chi phí Tiêu gia thu mua mỗi tháng có chút cao, cho nên, hắn cố ý hỏi chìa khóa khố phòng từ Trần thái công, hay ngày nay vẫn luôn kiểm tra bên trong. Chiêu nhi vì ăn đồ hư bị đau bụng phải chạy vào nhà vệ sinh, cũng không theo Tạ Sơ Thần vào khố phòng. Vân Yên theo Tiêu Vãn phân phó cùng Tạ Sơ Thần ra cửa, Họa Hạ ở lại Tiêu phủ quan sát động tĩnh Quý Thư Mặc. Nhìn bóng dáng có vẻ đăm chiêu của Tạ Sơ Thần tới khố phòng, Quý Thư Mặc cười nhẹ, ánh mắt thoáng hiện ám sắc. Ngay trong lúc Tạ Sơ Thần kiểm tra trong khố phòng, Tiêu phủ bỗng nhiên chuyển động, là vì vòng ngọc phỉ thủy của Trần thái công bị trộm! Đây chính là ước vật năm đó Tiêu đại tướng quân đưa cho Trần thái công, cực kì trân quý! Trần thái công tức giận tới bệnh cũ tái phát, Tiêu Ngọc Dung lại không ở trong phủ. Liễu thị lập tức làm chủ, dẫn hàng loạt thị vệ lục soát Tiêu phủ, muốn đem kẻ trộm ra trước gia pháp! Sau nửa canh giờ, Liễu thị tìm được vòng ngọc của Trần thái công ở Mặc Uyên cư. Thấy Mặc Uyên cư có trò hay để nhìn, Chiêu nhi ngồi chồm hổm ở nhà vệ sinh vội vàng chạy tới xem náo nhiệt. Trong lòng hắn vui mừng nhớ lại, không nghĩ tới Quý công tử giả đứng đắn kia lại là kẻ trộm! Lần này không có ai cướp đoạt Tiêu tiểu thư với công tử nữa rồi! Vòng ngọc Trần thái công bằng chứng như núi, ánh mắt mọi người quét về phía Quý Thư Mặc, đều là bộ không thể tin được, nhất là Liễu thị vô cùng đau xót nói: “Quý công tử, sao ngươi lại làm là chuyện trộm cắp này được!” Nhìn vòng ngọc xuất hiện dưới gối hắn một cách kì lạ, sắc mặt Quý Thư Mặc trắng bệch, môi run rẩy vừa muốn giải thích, gã sai vặt Vân Kỳ đã vội vàng mở miệng: “Công tử nhà ta tính tình chính trực, sao có thể làm chuyện này được!” Đôi mắt hắn đỏ ửng, quỳ trên mặt đất cầu khẩn: “Liễu trắc quân, người nhất định phải tra thật rõ ràng, không thể làm hỏng trong sạch của công tử! Nói không chừng có người không vừa mắt công tử, cố ý vu oan cho công tử…” “Thư Mặc cũng ngay thẳng, không hề trộm vòng ngọc của Trần thái công, cũng không có bất cứ lý do gì mà đi trộm vòng ngọc này cả.” Quý Thư Mặc hơi hơi cúi đầu, lông mi thon dài trên gương mặt tái nhợt của hắn cụp xuống. “Huống chi, nếu Thư Mặc trộm thật, thì sẽ đem vòng ngọc đặt ngay dưới gối mình rõ ràng như vậy sao?” Mọi người bừng tỉnh. Đúng vậy, Quý công tử hiền lương thục đức, ôn nhu thiện lương như vậy, sao có thể làm ra chuyện trộm cắp này! Nhất định là người khác vu oan! Kẻ nào độc ác làm ra chuyện này chứ? “Vòng ngọc bị phát hiện mất vào giờ Ngọ, nói cách khác kẻ xấu đánh cắp vòng ngọc vào sáng hôm nay, đặt ở bên gối Quý công tử.” Liễu thị sờ sờ cằm, làm bộ phân tích hỏi, “Trưa nay, có ai ra vào Trúc viên Trần thái công và Mặc Uyên cư?” Vân Thư đột nhiên nghĩ tới cái gì, kinh ngạc mở miệng: “Sáng nay, nô thấy Tạ công tử bồi hồi ở trước Mặc Uyên cư! Có thể là...” Sắc mặt Quý Thư Mặc trắng bệch, quát lớn nói: “Vân Thư, đừng có nói lung tung.” “Công tử, ta cũng không nói bậy, Tạ công tử thật sự đã lén tới đây! Nô tận mắt thấy!” “Thê chủ phải rời khỏi ba ngày, Tạ công tử chỉ không nỡ xa Thê chủ mới đến Mặc Uyên cư gặp mặt, không phải…” Quý Thư Mặc tận tình giải thích, nhưng lại thực sợ chuyện Tạ Sơ Thần tới Mặc Uyên cư. Vân Thư căm giận bất mãn cắt ngang: “Công tử, người quá thiện lương, cho nên mới bị người khác khí dễ đến trên đầu! Ta thấy chính là Tạ Sơ Thần trộm vòng ngọc của Trần thái công vu oan cho người! Hắn muốn thừa dịp tiểu thư không ở đây, đuổi công tử ra khỏi Tiêu phủ! Uổng công công tử nói tốt giúp hắn trước mặt đại tiểu thư, mà hắn lại ích kỉ hồi báo công tử như vậy, thật là lòng lang dạ sói!” “Nói vớ vẩn!” Chiêu nhi mặt lạnh lùng, từ trong đám người nhảy ra. Hắn một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Vân Thư, tức giận phản bác: “Công tử sẽ không làm ra chuyện này! Các người đừng có nói bậy!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]