Trong phòng, hai cha con thân mật trò chuyện, Liễu thị bưng canh hạt sen đứng ngoài cửa nghe lén, ghen tỵ muốn điên lên.
Những năm gần đây, bà làm mọi cách ly gián Tiêu Ngọc Dung và Tiêu Vãn, âm thầm bồi dưỡng Tiêu Vãn thành phú nhị đai du thủ du thực, làm mọi cách cho con trai bảo bối mình lên tiếm quyền con vợ cả. Không ngờ con trai mình còn chưa được Tiêu Ngọc Dung coi trọng, thì Tiêu Vãn vừa kết hôn xong đã thay đổi nhanh chóng, chọc Tiêu Ngọc Dung vui vẻ!
Thu lại hận ý với Tiêu Vãn và khát vọng nắm trọn quyền lực ở Tiêu gia, Liễu thị mỉm cười đẩy cửa đi vào, làm bộ như không phải cố ý cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Tiêu Ngọc Dung và Tiêu Vãn.
“Lão gia, tôi có nấu canh sườn hầm hạt sen.”
Liễu thị cười cười bưng canh hạt sen mình tốn công nấu công, ai ngờ Tiêu Ngọc Dung đỡ lấy chuyền qua tay Tiêu Vãn, còn quan tâm dặn dò: “Vãn Nhi, canh hạt sen kiện tỳ hòa vị, có tác dụng bổ huyết khí, định tâm an thần, rất tốt cho xương. Cả ngày hôm nay con bôn ba nhiều chắc đã mệt, ăn nhiều một chút.”
Tình cha yêu thương con vô bờ bến làm Tiêu Vãn ấm lòng. Hắn vươn tay ra định tiếp nhận cái chén trên tay Tiêu Ngọc Dung, lại thấy ánh mắt giết người của Liễu thị, không khỏi dừng lại động tác, như cười như không nói: “Đây là Liễu di nương đặc biệt làm cho cha, Vãn Nhi sao dám chiếm làm của riêng, cha cứ dùng đi. Đêm cũng đã khuya, Vãn Nhi không quấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-sung-the/1113453/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.