Sau khi cúp điện thoại, Uông Trữ Hạ nghiêm túc suy nghĩ lại lời cảnh cáo của Lâm Mộng Như. Đàm Hân Nghiên luôn đối xử thân thiện với cô, thái độ đúng mực, không xum xoe hay giả tạo, mặc dù là bạn cũ với Mục Anh Húc nhưng Đàm Hân Nghiên luôn giữ khoảng cách. Uông Trữ Hạ không cách nào nghi ngờ. Cô thở hắt ra, nghĩ Lâm Mộng Như làm việc trong giới giải trí quá lâu nên mới dễ nghi thần nghi quỷ. Trong khi đó, Đàm Hân Nghiên quay về bệnh viện, cô không vào phòng bệnh, mà đứng trên hành lang, trong tay cầm chặt thẻ ngân hàng, lòng tràn đầy mâu thuẫn. Ánh mắt không ngừng nhìn vào cánh cửa đóng kín, bên trong có người thân quan trọng của mình, sau khi do dự rất lâu, Đàm Hâm Nghiên bấm điện thoại số Âu Dương Trạch, giọng kiên quyết. “Bác sĩ Âu Dương, tôi đã chuẩn bị đủ tiền, xin hãy sắp xếp phẫu thuật cho em trai tôi càng sớm càng tốt.” Trong đôi mắt sáng ngời của Đàm Hân Nghiên, lóe lên tia sáng hy vọng và lòng biết ơn vô bờ. Tối hôm đó, Cao Trữ Mộc trở về từ công ty, đã quá giờ cơm tối nên trong phòng khách không có bóng người. Ả đoán Uông Trữ Hạ chắc chắn lại đóng đô trong phòng Mục Niệm, chỉ đến khi Mục Anh Húc về nhà thì mới trở ra. Ả ngồi xuống số pha, lấy tài liệu trong túi xách, sắp xếp lại lần nữa trước khi lên phòng tìm Uông Trữ Hạ để nói chuyện công việc. Đột ngột từ phía cầu thang vọng đến tiếng nói chuyện, Cao Trữ Mộc nhíu mày nhìn sang bởi nhận ra là giọng người làm. Ả luôn ghét những người ngồi lê đôi mách, mà người làm trong Mục gia rất hay bàn tán chuyện về chủ nhân, đặc biệt là nói về ả. “Mục phu nhân tương lai của chúng ta thật tài giỏi và tốt bụng. Cô ấy thực sự kiếm được năm mươi triệu, đưa cho cô Đàm mà không tiếc. Thậm chí cũng không đề cập việc trả lại tiền.” “Dù sao cũng là cứu một mạng người. Em trai của cô Đàm còn nhỏ, cần tiền phẫu thuật, cô Uông lương thiện như vậy…” “Đúng vậy, tôi lúc đó dọn dẹp gần đấy, nghe rõ mồn một. Ba tấm thẻ ngân hàng. Hai thẻ là cô ấy kiếm được, một thẻ là ông chủ cho để tiêu vặt. Ông chủ thật cưng chiều vợ.” Loading... “Có một người chồng giàu có và yêu chiều, cô Uông dĩ nhiên không cần lo lắng đến tiền bạc.” Cao Trữ Mộc sững sờ, trong lòng nổi lên ngọn lửa đố kị, nó thiêu đốt trái tim ả. “Tôi làm việc chăm chỉ, giúp con nhỏ ngu ngốc quản lý công ty, vậy mà vay anh vài đồng bạc lẻ, anh bắt ghi nợ, đòi tiền lãi. Vợ chồng hai người giỏi lắm! Không coi Cao Trữ Mộc này ra gì.” Ả đập mạnh tài liệu xuống bàn khiến người làm giật mình, liếc nhìn nhau rồi bỏ đi. Ánh mắt chán ghét của người làm đẩy bực bội của ả lên tới đỉnh đầu. Cao Trữ Mộc hừ lạnh quay về phòng, không đến phòng Uông Trữ Hạ nữa. Đến bữa tối, Uông Trữ Hạ nhìn ghế trống, không thấy Cao Trữ Mộc liền tò mò hỏi. “Trữ Mộc sao chưa xuống? Dì gọi chị ấy xuống chưa?” Dì Phương nhanh chóng giải thích. “Sao tôi dám quên việc này. Tôi đã gõ cửa gọi, nhưng tiếng quát từ trong phòng cô Cao vọng ra, bảo là không muốn ăn. Tôi không dám lên gọi lần nữa.” Mục Anh Húc lên tiếng trước khi Uông Trữ Hạ kịp nói, giọng anh thiếu kiên nhẫn. “Không cần lúc nào cũng phải thỏa mãn cô ta. Cứ để cô ta nhịn, đói tự khắc xuống ăn.” Uông Trữ Hạ không muốn làm anh mất vui trong bữa cơm, nên ngồi yên, không nhắc đến việc này nữa. “Hạ Hạ, nghe nói em đưa tiền cho Đàm Hân Nghiên.” Bàn tay gắp thịt của cô khựng lại, chớp chớp mắt nhìn anh, cẩn thận hỏi. “Sao? Không được giúp đỡ A Nghiên à?” Mục Anh Húc gắp miếng thịt cô định gắp, đặt vào bát Uông Trữ Hạ, hỏi ngược lại. “Tôi nói không giúp cô ấy khi nào?” Nghe vậy, Uông Trữ Hạ thả lỏng người. “Em nghĩ cô ấy cũng không thể xoay sở trong thời gian ngắn ra đủ số tiền lớn như vậy, giúp được phần nào, đỡ phần đó. Em rất hy vọng Đàm Vu Thịnh sớm được phẫu thuật, không cần trì hoãn chỉ vì vấn đề tiền bạc.” “Tiền tiết kiệm của em được bao nhiêu chứ.” Mục Anh Húc chế bai, rồi nhắc nhở cô với giọng nghiêm túc. “Lần sau những chuyện liên quan tiền bạc thì hỏi tôi. Đừng quên em có một người chồng, thứ không thiếu nhất chính là tiền.” Uông Trữ Hạ bật cười khúc khích, vừa thẹn thùng vừa hạnh phúc. Cô nháy mắt hóm hỉnh. “Anh khiến em có cảm giác đang được đại gia bao nuôi.” “Sợ rằng tôi muốn bao nuôi, Uông tiểu thư đây còn không cho phép.” Mục Anh Húc và Uông Trữ Hạ đùa giỡn thân mật bên bàn ăn, thì Cao Trữ Mộc ở trong phòng với tâm trạng hoảng sợ. Số điện thoại không lưu tên trên màn nhìn không ngừng rung, trong mắt å tràn đầy kháng cự kết nối máy. Điện thoại kêu hết hồi chuông này đến hồi chuông khác, như cảnh cáo người không bắt máy. Cao Trữ Mộc biết trốn tránh cũng không phải cách, ả bắt máy, liền nghe thấy đối phương chửi bởi. “Cô tưởng không nghe điện thoại là trốn được hả? Có tin chúng tôi tìm đến Mục gia không hả?” “Không! Làm ơn đừng.” Cao Trữ Mộc hoảng hốt nói, hối hận không ngừng. “Cầu xin đừng tìm đến, tôi nhất định sẽ trả tiền.” “Lần nào cũng nói câu này. Lời nói không bằng hành động, cô nên thể hiện thành ý của mình.”
Cao Trữ Mộc nghiến răng. “Anh muốn gì?” “Tôi cho cô một tuần và trả một nửa trước.” “Một tuần? Anh muốn tôi tìm mười lăm triệu ở đâu?” Nếu còn là Cao tiểu thư, ả sẽ trả số tiền này rất nhanh, nhưng hiện tại ả thực sự bất lực. Tiếng cười chế nhạo vang lên khùng khục. “Không phải mười lăm triệu. Mà là hai mươi triệu. Một nửa của bốn mươi triệu là hai mươi triệu.” “Anh nói cái quái gì vậy?” “Tiền lãi, hiểu chưa? Gốc ba mươi triệu, bây giờ thành bốn mươi triệu. Đúng một tuần thì chuyển cho tôi một nửa đi người đẹp.” Cao Trữ Mộc hít giận dữ vào lòng, gắng bĩnh tĩnh nói. “Các người quá mức tàn nhẫn. Chưa tới một tháng mà lãi mười triệu?” “Tàn nhẫn? Người thuê người khác đe dọa cảnh cáo mạng sống một người khác không có tư cách chửi bọn này. Cô muốn trả tiền hay muốn chúng tôi đến tận cửa nhà?” Nghe giọng điệu khiêu khích, Cao Trữ Mộc nghiến răng nghiến lợi. “Anh uy hiếp tôi?” “Uy hiếp không ra tiên, bọn này không làm. Tôi là đang cho cô cơ hội, đấu cùng chúng tôi, thiệt thòi chỉ ở cô.” Cao Trữ Mộc hạ giọng, kiêm chế hơi thở, mở miệng cầu xin. “Tôi không thể lấy ra hai mươi triệu trong một tuần. Có thể giảm bớt không?” “Được, trả tiền lãi theo ngày đi: Ba triệu trong ba ngày nữa.” “Anh điên hả?” Cao Trữ Mộc hét toáng lên. “Anh đang dùng công phu sư tử ngoạm đấy hả? Lãi kiểu đó gấp bao nhiêu ngân hàng hả? Sao anh không đi cướp luôn đi?” “Kêu hét cái gì? Với quan hệ thân thiết của cô và Mục Anh Húc, ba triệu là cái vung tay. Đúng ba ngày, nếu cô chuyển khoản chậm một phút, chúng tôi sẽ có mặt ngay cửa Mục gia.” Uy hiếp của đối phương khiến Cao Trữ Mộc nghiến răng, ả nôn nóng nói. “Được. Tôi sẽ chuyển đúng ngày.” Ả tắt máy không nghe đối phương lảm nhảm nữa. Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ả không hề do dự như ngày trước, gọi thẳng ra nước ngoài vào số Khương Giang. “A Giang?” Cao Trữ Mộc thận trọng hỏi, không ngờ lại là một người phụ nữ trả lời cuộc gọi. “Cô là ai?” Giọng nói của người phụ nữ rất nhẹ nhàng hiền dịu nhưng xa lạ, khiến trái tim Cao Trữ Mộc thắt lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]