Báo cáo của cấp dưới giống như Mục Anh Húc suy đoán. Những dịp quan trọng thường có nhân viên kiểm tra cẩn thận và liên tục xác nhận đảm bảo an toàn cho hiện trường có nhiều nhân vật lớn, vì vậy ngay khi nhận được báo cáo Trần Hiện gặp nạn, trước khi đặt vé máy bay, anh đã cử người bí mật điều tra sự việc. Mục Anh Húc lạnh giọng hỏi. “Anh đã xem camera giám sát tại hiện trường chưa?” “Tôi đã kiểm tra, nhưng…” Cấp dưới do dự, trả lời có chút khó khăn. “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Nói đi!” Giọng điệu thiếu kiên nhẫn của anh làm cấp dưới run rẩy trả lời. “Tất cả các trang thiết bị giám sát đều được kiểm tra, nhưng camera chiếu trực tiếp vào đúng góc bảng hiệu đã bị chỉnh sửa, một khoảng thười gian bị xóa, không thể khôi phục.” “Cái gì?” Mục Anh Húc bị sốc, và ánh mắt đầy vẻ không tin. Tính từ thời điểm Trần Hiên gặp tai nạn đến khi Mục Anh Húc ra lệnh bí mật điều tra, cấp dưới đã tiếp cận máy giám sát hiện trường, thời gian là mười phút. Ai có khả năng xóa bỏ đoạn video theo dõi trong một thời gian ngắn như vậy? “Phải có người trực phòng giám sát hiện trường, xác định danh tính những người có mặt trong thời gian đó.” Anh bám vào tia hy vọng cuối cùng. “Kẻ động tay chân dường như đã rất quen thuộc với sắp xếp nhân sự. Khoảng thời gian xảy ra sự việc bị xóa tình cờ trùng khớp thời điểm nhân viên giám sát đổi ca. Sau khi vụ tai nạn xảy ra, mọi người đổ xô đến hiện trường, rất lộn xộn. Kẻ động tay chân lúc đó đang ở trong phòng giám sát”. Nghe phân tích tiếp theo, Mục Anh Húc cảm thấy kế hoạch được vạch ra rất thận trọng, điều này khiến tiến trình điều tra sự thật trở nên khó khăn bế tắc. Cặp mắt ưng lóe lên tia nguy hiểm, anh nhớ đến những lời của Uông Trữ Hạ, lẩm bẩm. “Thực sự không phải tai nạn ngoài ý muốn?” Loading... Tin tức về tai nạn của thư ký Trần Hiên đã lan truyền khắp Mục thị, Cao Trữ Mộc không hề ngạc nhiên với tin tức này. “Nghe đâu là cả biển quảng cáo rơi trúng đầu, thật khủng khiếp.” “Anh ấy trở thành người thực vật, tin đồn đúng không?” “Thư ký Trần Hiên tuy nghiêm khắc nhưng năng lực làm việc rất tốt, thật đáng tiếc.” Nghe đồng nghiệp bàn luận xôn xao, Cao Trữ Mộc khịt mũi và nhỏ giọng lẩm bẩm. “Giữ Quách Thẩm Ngạn bên cạnh tương đương cầm con dao hai lưỡi, không biết bản thân bị đâm lúc nào.” “Chị Trữ Mộc, vừa rồi chị nói gì vậy?” Đồng nghiệp ngồi bên cạnh nghe thấy tiếng lẩm bẩm mơ hồ, nhưng không nghe rõ nội dung cụ thể nên nghi ngờ hỏi. Cao Trữ Mộc giật mình nhớ tới người của công ty hỗn tạp, lời nói của å khó tránh khỏi lọt vào tai Quách Thẩm Ngạn, may mà lúc nãy không ai nghe rõ. Ả lắc đầu cười hiền lành. “Tôi không nói gì.” Lúc vô tình đi ngang qua bàn thư ký Trần Hiên, Cao Trữ Mộc vô thức liếc về hướng đó, trong lòng có chút thương cảm. “Trần Hiện chỉ là một nạn nhân. Thật tiếc nếu chọn hy sinh hẳn.” Nhưng ả nhanh chóng dập tắt ủy mị yếu đuối. Hiện tại ả chưa có khả năng tự bảo vệ chính mình, bây giờ quan trọng nhất là giữ bản thân tránh khỏi rắc rối, nếu không vật hy sinh tiếp theo chính là ả. Vì muốn đến khách sạn tìm Quách Thẩm Ngạn nói chuyện, Mục Anh Húc đặc biệt thuê y tá chuyên nghiệp đến chăm sóc thư ký Trần Hiên. Anh cần có thời gian trở về khách sạn để giải quyết một số việc. Đi thẳng đến trước phòng Quách Thẩm Ngạn, nhưng nhìn thời gian thấy đã muộn, anh phân vân có nên gọi cửa hay không, dù sao hắn cũng túc trực trong bệnh viện rất mệt mỏi rồi, có lẽ giờ vẫn đang ngủ. Tuy nhiên, vừa quay đầu định rời đi, anh nghe thấy tiếng động trong cửa, rồi cửa được mở, một người đàn ông lạ mặt ra khỏi phòng. Khoảnh khắc gặp Mục Anh Húc, ánh mắt người đàn ông lúng túng kỳ lạ, mặt biến sắc, nhanh chân đi về phía cầu thang bộ. Mục Anh Húc nhìn thái độ vội vàng không bình thường của người đàn ông, anh hoài nghi về sự xuất hiện của một người lạ trong phòng Quách Thẩm Ngạn. Cửa phòng vẫn hé mở, anh đẩy cửa đi vào, không có ý định gõ cửa. Quách Thẩm Ngạn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, quay lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng bước chân liền sốt ruột nói. “Sao anh lại trở về..” Nhận ra người đi vào phòng là Mục Anh Húc, hắn vội nuốt lại lời vừa nói, nụ cười cứng ngắc không tự nhiên, nói năng khá xộn xộn bấn loạn. “A Húc, có chuyện gì à? Cậu không ở bệnh viện sao? Muốn tôi đổi ca sớm hơn? Cậu cũng trụ trong khách sạn này? Có thể gọi điện thoại thông báo, đâu cần nhọc công trực tiếp đến đây.” Vì sốc nên Quách Thẩm Ngạn không giấu kịp vẻ hoảng loạn nơi đáy mắt, Mục Anh Húc không có ý định vạch trần. Anh cố ý liếc về phía cửa, cười hỏi. “Tôi vừa thấy một người đàn ông ra khỏi phòng cậu. Là bạn à? Tôi chưa gặp bao giờ.” “À, phải, phải.” Hắn ngồi dịch lại trên sô pha tỏ ý bảo Mục Anh Húc ngồi xuống. “Đó là bạn tôi. Tình chờ anh ta công tác gần đây, nghe xong sự cố không hay kia, sợ tâm trạng tôi xuống dốc nên đến trò chuyện thôi.” Vẻ mặt Mục Anh Húc không nghi ngờ hay khó chịu, chỉ gật đầu tỏ rõ đã biết. Thấy anh không hỏi thêm gì, tảng đá trong lòng Quách Thẩm Ngạn như được nhấc ra. Hắn nhanh chóng đổi đề tài, chủ động hỏi về tình hình của thư ký Trần Hiên. “Cậu về rồi, thư ký Trần Hiên phải làm sao?” “Đã qua giai đoạn nguy hiểm. Tôi sắp xếp dịch vụ chăm sóc, họ có chuyên môn sẽ chu đáo hơn hai chúng ta.” Mục Anh Húc ngồi xuống sô pha, thấy rượu trên bàn, khẽ nhoe mắt, “Cậu uống rượu à? Sao không nghỉ ngơi cho đỡ mệt?” “Mỗi lần tôi nhắm mắt, cảnh tượng Trần Hiên nằm trên vũng máu lại hiện lên rõ ràng. Hình ảnh anh ấy liều mình lao đến đẩy tôi ra như thước phim quay chậm tái diễn không ngừng trước mắt. Tôi cứ tưởng rượu sẽ giúp tôi say, nhưng càng uống càng tỉnh táo, không cách nào xua được vũng máu đỏ trong đầu.” Mục Anh Húc không quan tâm đến việc hắn khó ngủ thật hay giả, anh nói thẳng. “Biển quảng cáo đã bị động tay, có dấu vết phá hoại. Cậu biết việc này không?” “Cái gì?” Quách Thẩm Ngạn nhảy dựng lên, lắp bắp đầy sợ hãi. “Ý cậu là có người muốn làm hại tôi?” Mục Anh Húc nhún vai. “Tôi cũng không rõ.” Anh quan sát sắc mặt hắn, buông gọn. “Việc này còn cần điều tra, tôi mới nhận được tin tức nên báo lại với cậu thôi. Bây giờ không còn sớm, cậu nghỉ ngơi đi.” Quách Thẩm Ngạn nhíu mày trước thái độ của Mục Anh Húc, nhìn anh đứng dậy đi về phía cửa. Tới cửa, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với giọng lớn hơn. “Cũng có thể có người muốn hại thư ký Trần Hiện.” Bỏ lại một câu đầy ẩn ý, Mục Anh Húc liền đóng cửa phòng, để Quách Thẩm Ngạn hoảng sợ ngồi trên ghế số pha. Vẻ mặt khó hiểu, lòng đầy nghi hoặc, không ai biết hắn lúc này đang suy nghĩ gì. Qua bác sĩ, Uống Trữ Hạ biết thư ký Trần Hiên đã qua giai đoạn nguy hiểm tính mạng, đời sống thực vật của hắn gần như xác định chắc chắn. Công việc của Hứa Cao Lãng khiến cô không thể ở lại nước Y lâu hơn, hai người quyết định về nước. Sau khi trở về thành phố A, Uông Trữ Hạ tiến hành thực hiện dự án quảng cáo với Mục thị. Kịch bản video cho quảng cáo đã được hoàn thiện, việc quay phim sẽ sớm bắt đầu khi lựa chọn xong người mẫu. Bước vào Mục thị, Uông Trữ Hạ không vội đến văn phòng bàn việc, cô đến văn phòng của Cao Trữ Mộc trước. “Vào đi.” Tiếng Cao Trữ Mộc vang lên sau tiếng gõ cửa. Động tác gõ máy của Cao Trữ Mộc khựng lại khi thấy Uông Trữ Hạ vui vẻ đi vào. Thái độ Uông Trữ Hạ tự nhiên, đặt chiếc bánh trong tay lên bàn, giọng ngọt ngào thân thiện. “Trước khi đến công ty, tôi đặc biệt mua cho cô. Lần trước gặp mặt, tôi đã nói năng nặng lời vì nhận nhầm người. Cô Cao bỏ qua nhé.” Cao Trữ Mộc liếc nhìn bánh ngọt xinh xắn trong hộp giấy, nụ cười đầy vui vẻ. “Không sao, tôi cũng không để ý. Hôm nay cô tới Mục thị bàn công việc hả?” “Đúng vậy, bây giờ tôi sang bên studio để thảo luận. Buổi trưa nay cùng dùng cơm nhé? Tôi không muốn dùng cơm trưa một mình ở môi trường xa lạ đâu.” Uông Trữ Hạ hài hước ngỏ lời mời. Nhìn Cao Trữ Mộc cư xử như một người xa lạ, lòng cô lạnh giá. Một năm trước, ả giả vờ thân thiện, lừa dối lòng tin của cô, bây giờ mất trí nhớ thì phủi sạch mọi quan hệ. Đúng là cuộc sống luôn khó lường. Cao Trữ Mộc đang diễn vai một người trong trắng ngây thơ thân thiện nên không tiện cự tuyệt. Buổi trưa sau khi Uông Trữ Hạ bận bịu công việc, hai người công khai trước mặt các nhân viên trong công ty nói cười vui vẻ, cùng ra ngoài ăn bữa trưa. Uông Trữ Hạ diễn vai một đối tác đến công ty làm việc, Cao Trữ mộc diễn đạt một giám đốc quản lý hiếu khách, sự phối hợp ăn ý của hai người dẫn đến nhiều thảo luận trong Mục thị. Nhưng sự thật là Cao Trữ Mộc trong suốt quá trình dùng bữa đều sợ hãi, không dễ dàng trải qua bữa trưa. Đối diện là Uông Trữ Hạ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với thái độ nhẹ nhàng, cứ như hai người bạn mới kết giao. Nhìn thấy Cao Trữ Mộc đặt dao nĩa trong tay xuống, Uông Trữ Hạ không khỏi quan tâm: “Sao vậy? Không hợp khẩu vị?” “Không, dạ dày của tôi hơi khó chịu. Thật bất lịch sự, nhưng tôi phải xin phép đi trước. Là chủ nhà, bữa ăn này để tôi mời, được không?” Cao Trữ Mộc cố tỏ ra tự nhiên, hiếu khách và thân thiện. Uông Trữ Hạ ngăn không cho ả gọi phục vụ, khuôn mặt cô lộ rõ lo lắng. “Đừng khách sáo với tôi vậy chứ. Cô Cao không khỏe, nên về trước nghỉ ngơi. Có cần tôi mua thuốc dạ dày giúp không?” “Không cần, tôi có thuốc trong văn phòng. Hẹn ăn trưa với cô mà lại… Cao Trữ Mộc cười xin lỗi, đeo túi lên vai, giọng nói áy náy. “Tôi xin lỗi. Chúng ta hẹn hôm khác nhé.” Uông Trữ Hạ mỉm cười tạm biệt. Bóng lưng Cao Trữ Mộc khuất sau cánh cửa nhà hàng cũng là lúc ánh mắt lấp lánh tia sáng dần dần trầm xuống tối đen. “Cao Trữ Mộc, chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]