Bởi vì chưa thể khẳng định, Trình Y không dám nói cho A Man, sợ cuối cùng lại mừng hụt.
Sau khi hoài nghi mình mang thai, thời gian sau đó Trình Y đều rất cẩn thận, cũng không phải là mỗi lần ngửi được mùi đều buồn nôn, cách vài ngày mới bị buồn nôn một chút. Đợi hơn một tuần lễ sau đại di mụ đều không tới, hơn nữa rõ ràng cảm thấy mình mệt mỏi, buổi sáng không muốn dậy, buổi chiều còn muốn ngủ một giấc.
Vào buổi sáng một ngày Trình Y vừa mặc quần áo tử tế, cảm giác buồn nôn mãnh liệt làm cô phải lao ra ngoài phòng ói lên ói xuống thì rốt cục Trình Y khẳng định mình đang mang thai, hoạt mạch không rõ ràng, nhưng cẩn thận kiểm tra quả thực nó tồn tại.
A Man đứng ở sau lưng Trình Y vỗ lưng cho nàng, cau mày, ánh mắt chợt vui chợt buồn, vẻ mặt có vài phần không xác định.
“A Man.” Trình Y mềm mại ở trong lồng ngực rắn chắc tràn ngập cảm giác an toàn của A Man, nhắm mắt lại hư thoát nói: “Có lẽ ta mang thai rồi.”
A Man không nói chuyện, giống như là không nghe thấy lời của Trình Y..., chỉ là thân thể chấn động.
Không có xuất hiện kích động hưng phấn như trong dự liệu, Trình Y nghi ngờ mở mắt ra ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy A Man há hốc mồm, cả người như là bị định trụ vẫn không nhúc nhích như vậy.
“A Man?” Trình Y nắm lấy quần áo A Man kéo nhẹ.
“Hả?” A Man như đi vào trong cõi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-o-vien-co/2486690/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.