Trúc Lan cũng đã sắc thuốc xong, nàng đổ thuốc ra, múc một bát cháo rồi rửa cái muôi duy nhất trong nhà, sau đó bưng thuốc và cháo về gian chính mà lòng đầy suy nghĩ.
Lúc đi vào, Trúc Lan chú ý tới đôi giày trên đất. Hắn vừa ra khỏi phòng, chắc là đi vệ sinh. Nghĩ đến nhà vệ sinh, Trúc Lan có hơi buồn nôn. Nàng chưa đi cầu tiêu ở nông thôn bao giờ, thậm chí toilet công cộng còn ít khi đi, thời cổ đại lại cần giữ phân. Bên cạnh nhà vệ sinh có một cái hố lớn, vừa qua mùa hạ, mùi xộc thẳng vào mũi. Nàng không được nghĩ nữa, càng nghĩ càng buồn nôn.
"Tỉnh rồi sao?"
Chỉ tiếc rằng không ai đáp lại, người đang nằm trên giường vẫn nhắm mắt.
Trúc Lan cũng không bận tâm, trái lại còn chắc chắn với suy đoán của mình hơn. Nàng từ từ thổi cháo trong bát cho nguội mới lên tiếng: "Gần một ngày không ăn gì rồi, dậy ăn lót dạ rồi uống thuốc đi."
Người trên giường mắt hơi giật giật, không đáp cũng chẳng mở mắt, chỉ là tiếng bụng kêu rột rột nghe rất rõ.
Trúc Lan thấy tai chồng hơi ửng đỏ thì nhoẻn môi cười, đưa thìa đến bên khóe môi hắn: "Nguội rồi, ăn đi!"
Người trên giường thấy không giả vờ được nữa bèn mở mắt, mím môi nhìn cái thìa chằm chằm rồi lại quay sang nhìn bát cháo. Trúc Lan thản nhiên nói: "Trụng nước sôi rồi."
Ánh mắt Chu Thư Nhân lóe lên, hắn đáp lời rồi ăn cháo trên thìa, sau đó bảo: "Ta tự uống."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-nhan-cao-menh-cua-me-chong-nha-nong/2561087/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.