Tiếc rằng chồng của nguyên thân vẫn còn đang ở trong phòng ngủ, nàng không dám làm bất kỳ hành động bất thường nào, chỉ đành dằn mong muốn lại, thở dài chờ tới giờ ăn.
Con cái lần lượt tới đông đủ, Trúc Lan chỉ muốn trốn đi cho xong. Nàng không muốn biết nên giao tiếp với họ thế nào, thà đứng nhìn từ xa còn hơn.
Lý thị đã chuẩn bị điểm tâm tươm tất, Trúc Lan nghiêm mặt ngồi ở vị trí của nguyên thân. Ở đây có hai bàn, nam riêng nữ riêng, chỉ có hai món là dưa muối và cháo củ cải, ở bàn dành cho nữ thì nàng phải là người chia món chính. Nàng thật lòng tự hỏi mình sẽ sống sao ở nông thôn cổ đại trong khi chẳng biết tí gì về làm ruộng.
Suy nghĩ đó làm Trúc Lan tạm chấp nhận việc làm mẹ chồng, ít nhất còn có người hầu kẻ hạ, có tiếng nói nhất trong gia đình.
Đám trẻ ngước mắt nhìn bát cháo ít ỏi. Trúc Lan thở dài, xới cho mỗi người một bát. Ăn cơm là một điều quá đỗi xa xỉ ở niên đại này.
Con cả Chu Xương Lễ ngồi bàn bên nhíu mày: "Nương, sao cha vẫn chưa dậy thế ạ? Ông ấy không khỏe trong người hay sao?"
Bấy giờ Trúc Lan mới sực nhớ ra chồng của nguyên thân vẫn chưa ra khỏi phòng, nhíu mày. Bảo nàng đi xem là điều không thể, đến giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra nên hành xử với chồng của nguyên thân thế nào: "Thằng cả vào xem đi!"
Chu Xương Lễ đáp: "Vâng!"
Trúc Lan cầm bát cháo càng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-nhan-cao-menh-cua-me-chong-nha-nong/2561076/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.