Cho dù Chiêu Vương chờ đợi một khắc báo thù này, đã đợi mười lăm năm khá dài, cơ hồ sắp đợi không nổi nữa, nhưng Vân Tử Liệt vẫn không thể làm trái với lời dặn dò lúc lâm chung mà phụ thân Vân Diễm đã nói. Cho dù lúc ấy mới năm tuổi, trí nhớ y vẫn khắc sâu, phụ thân trước khi chết vẫn không thù hận người hại chết nữ nhân của ông, ngược lại còn có chút sung sướng, Vân Tử Liệt suy nghĩ suốt mười lăm năm vẫn không hiểu, phụ thân tại sao không cho phép hắn báo thù, chỉ dặn dò hắn an phận.
Thế nhưng lòng thù hận ngày đêm gặm nhấm tâm nam nhi của y, làm sao có thể không giải quyết được chứ, trước khi Hoàng tổ mẫu chết sẽ không nổi binh, đấy là những gì Vân Tử Liệt có thể đáp ứng với phụ thân trên trời linh thiêng lắm rồi. Vân Tử Liệt chậm rãi ra khỏi gian phòng, dựa vào bạch ngọc lan can, có thể trông thấy ngàn dặm đồng bằng phì nhiêu, tất cả rồi sẽ thuộc về y, chẳng qua là sớm hay muộn, chỉ cần đợi chút nữa mà thôi. Vân Tử Liệt lại không nghĩ rằng lần chờ đợi này lại tới tận bảy năm dài dẵng.
Tuổi độ mười ba dáng mảnh mai, như hoa đậu khấu nở đầu tháng hai. Lại một mùa xuân ở Nguyệt thành, cả thành mưa bụi lất phất dịu lòng người, hoa hạnh rũ xuống đầy kiều diễm. Bảy năm qua, Cúc Nguyệt các không còn là thế giới của một mình Tiểu Nguyệt, kể từ năm năm trước, Tử Xung phải vào Thái Học ở kinh thành, Lâm Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-nam-giu-nguyet/2412932/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.