Chương trước
Chương sau
"Cái gì? Minh Tuệ" Hổ Tử vội vàng đứng lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Chu Tấn, mặt cùng cổ đều đã đỏ bừng lên, hai tay nắm chặt quả đấm, khớp xương nổi lên, móng tay đều khảm sâu trong thịt thật sâu, đâm đau nhói, điều này càng khiến Hổ Tử nhận rõ đây không phải là mộng, là hiện thực. 

Vân Tử Xung vội vàng đứng lên bước đến, vỗ vỗ bả vai Hồ Tử, khuyên hắn an tâm đừng vội nóng nảy, ngẫm lại liền nhíu mày thẳng. Tâm tư Minh Tuệ đối với Hổ Tử, hắn đã sớm biết, lần này tới Uyển thành, tuy mới một ngày, lại có thể thấy hai người đều lưỡng tình tương duyệt, trong lòng hắn vẫn có chút an lòng. Nhưng chuyện hiện nay, liên hệ đến tất cả con dân Nghiêu Quốc, nếu chỉ như thế mà có thể ngừng chiến, cho dù không muốn, cũng chỉ có thể làm, dù sao tư tình nhi nữ không thể đánh đồng cùng quốc gia đại sự.

Dư quang sầu lo nhìn lướt qua Hổ Tử, hiện tại chỉ có thể kỳ vọng hai người trong thời gian ngắn ngủi, cảm tình chưa sâu. Thế nhưng Vân Tử Xung vẫn vô cùng kinh ngạc, nghe nói Vân Tử Liệt dung nhan tuấn mỹ, phong lưu cực kỳ, Chiêu vương phủ của hắn có thể nói là chứa không biết bao nhiêu mỹ nhân, đã trải qua đủ loại xuân sắc như Chiêu vương, như thế nào lại chú ý đến Minh Tuệ. Minh Tuệ tính tình bộc trực thẳng thắn, bất quá Vân Tử Xung tin tưởng, tính tình của nàng không thể vừa mắt được Vân Tử Liệt, chuyện này khiến hắn suy nghĩ sâu xa, không phải thích mỹ nhân, như thế là hướng về lợi thế sau lưng mỹ nhân rồi.

Chẳng lẽ Vân Tử Liệt chú ý đến gia tộc Tư Mã, chính mình đang suy nghĩ, một tiếng kêu vang lên, Tư Mã Minh Tuệ từ phía sau xông tới, cũng không quản tình cảnh trong sảnh ra sao, trực tiếp chạy lại bắt lấy cánh tay Vân Tử Xung nói: "A! Tử Xung ca ca, Hồng Cừ nói ngươi muốn đem ta hòa thân phải không? Đừng mà, ta không thích Chiêu vương, ta thích Thần Tinh, cái này ngươi biết mà" 

Tư Mã Minh Tuệ một câu chưa rõ, Chu Nhược ăn mặc thành gã sai vặt đứng sau Chu Tấn nở nụ cười nói: "Thật sự không biết xấu hổ, giữa ban ngày ban mặt dám nói như thế. Theo ta thấy, ngươi mới không xứng với Chiêu vương nhà ta, ngươi nhìn quá xấu" 

Chu Tấn thầm nghĩ: Thôi xong rồi, nha đầu kia lại muốn gây chuyện. Minh Tuệ nhìn sang, một cái gã sai vặt vậy mà cũng dám cười nhạo nàng, tức giận đến trắng xanh mặt mày rút ra bội kiếm, động kiếm đâm về phía Chu Nhược. Chu Nhược lanh lợi chớp lóe, nhìn hai bên một chút, thị vệ bên cạnh Vân Tử Xung mang hai bội kiếm, Chu Nhược bóng dáng vừa động, lập tức chạy qua, hướng về phía người nọ cười, thừa dịp đối phương ngây người, một tay rút ra bội kiếm của gã nhảy tới, hướng về phía Tư Mã Minh Tuệ nói: "Tới đây! Tới đây! Ta tới lãnh giáo một chút kiếm pháp xuất sắc của ngươi, biểu ca nói ngươi giỏi văn lẫn võ thiên hạ vô song, ta hôm nay cố ý đến xem. Theo ta thấy, lời của biểu ca thật sự không thể tin, ngươi nếu không phục, theo ta vào trong viện đánh một phen" 

Nói xong dẫn đầu xông ra ngoài, Tư Mã Minh Tuệ nguyên là một người tính tình táo bạo, sao chịu được người nói mình như vậy, hừ một tiếng cũng đuổi theo. Hổ Tử cũng bất chấp lễ nghi chạy ra đại sảnh, Vân Tử Xung cùng Hách Liên Chi đuối theo nhìn, đồng thời nhìn về phía Chu Tấn, gã sai vặt vừa mới mở miệng, hai người liền biết, kia rõ ràng là giọng nói của nữ tử, kiều mị, nhu hoà và ngọt ngào.

Chu Tấn xấu hổ cười nói: "Lão phu thất lễ rồi, đây vốn là tiểu nữ Chu Nhược, hôm qua nghe Vương gia khen Tư Mã Minh Tuệ không dứt miệng, có chút không phục. Thế mà hôm nay thừa dịp lão phu không chú ý liền cải trang theo tới. Thứ lỗi, thứ lỗi" 

Vân Tử Xung cùng Hách Liên Chi không khỏi mỉm cười, ngẫm nghĩ lại, không phục ư, nói như vậy, Vân Tử Liệt đã thấy qua Tư Mã Minh Tuệ. Như thế nghĩa là người nọ đã từng thăm qua Uyển thành, không thì sao có thể thấy được Tư Mã Minh Tuệ, y là đến Uyển thành lúc nào, bên mình không có chút phát hiện nào, có thể thấy được võ công Chiêu vương đã bước đến trình độ quỷ thần khó lường.

Vân Tử Xung, Hách Liên Chi và Chu Tấn cùng đi ra đại sảnh, thủ phủ Uyển thành không tính là lớn, chỉ có ba cái sân, đại sảnh phía trước có một khối đá rộng lớn, thoáng chốc nhìn không trống, bên cạnh là cửa tròn liên thông với hành lang gấp khúc, nối thẳng ra hậu viện với hoa viên. Trong viện, hai người đã bắt đầu đánh nhau, Chu Tấn vội la lên: "Nhược Nhược mau dừng lại"

Chu Nhược tránh một kiếm của Tư Mã Minh Tuệ, quay đầu cười nói: "Phụ thân yên tâm, nàng không thắng được ta, có thể thấy được biểu ca mạnh miệng rồi, nàng bất quá chỉ có thế mà thôi" 

Tư Mã Minh Tuệ lại càng tức giận đến đôi má đỏ bừng nói: "Cái tên bất nam bất nữ này, ta hôm nay nhất định phải đâm ngươi một lỗ lớn" 

Hai người ngươi tới ta lui đánh thật náo nhiệt, người xem bên cạnh lại âm thầm lo lắng. Vài người hiểu chuyện đều đã nhìn ra, Tư Mã Minh Tuệ hoàn toàn không phải đối thủ của Chu Nhược, từng chiêu thức của Chu Nhược quả thực có thể nói là đang trêu chọc Minh Tuệ, mà Chu Nhược vẫn khí định thần nhàn. Cứ cách một lúc Chu Nhược không quên châm chọc vài câu, khiến Tư Mã Minh Tuệ tức giận đến lạc nhịp, dần rơi xuống thế hạ phong, nhưng vẫn quật cường cố chấp duy trì. 

Bên cạnh Hổ Tử gấp gáp đến vò đầu bứt tai, nhưng cũng không thể tiến lên hỗ trợ, dù sao cũng là hai nữ tử đương tuổi thanh xuân, hắn một đại nam nhân không tiện tham gia. Đang lúc đang lo lắng, Chu Nhược nghĩ đánh muốn phiền rồi, không còn tâm tư đùa giỡn với Minh Tuệ, đôi mắt chớp lóe, tà tà đâm ra một kiếm, Tư Mã Minh Tuệ đem kiếm chặn lại, ai ngờ chỉ là hư chiêu của Chu Nhược, mũi kiếm đâm đến một nửa, đột nhiên lại rút về phía sau, xoay người một kiếm bổ về phía cổ Tư Mã Minh Tuệ. Kiếm quang chớp lóe, tốc độ siêu nhanh, Tư Mã Minh Tuệ miễn cưỡng tránh thoát một kiếm này, sợi tóc cũng sẽ bị cắt xuống nửa.

Chu Tấn khẩn trương cao giọng hô: "Nhược Nhược không thể" 

Dù sao gia đình Tư Mã Minh Tuệ vẫn có tiếng là học bác uyên bác, khom lưng lập tức, não đại tránh thoát, bất quá có thể tránh đi, Chu Nhược cười nói: "Biểu ca vẫn khen ngợi kiếm pháp của ngươi siêu tuyệt, đợi ta làm rơi xuống của ngươi vài sợi tóc, mang cho biểu ca xem. Để cho y nhìn xem ai mới là Thiên Hạ Vô Song" 

Mấy người bên cạnh không khỏi kinh hãi, Vân Tử Xung đang muốn ra tay cứu giúp, lúc này từ cửa tròn một bóng người rất nhanh xuất hiện, đem Tư Mã Minh Tuệ kéo sang một bên, quay người lại giơ một tay thật nhanh lên, bắt ngay cổ tay Chu Nhược, nhẹ nhàng gập lại, kiếm trong tay Chu Nhược “đương” một tiếng rơi xuống đất. 

Vân Tử Xung không khỏi nhếch miệng cười, những chiêu quyền pháp của Tiểu Nguyệt, chính mình cùng nàng ở chung bảy năm lại vẫn không hiểu rõ, rốt cuộc nó ra sao, tuy cực đơn giản nhưng là cực hữu ích, dù mình có nội lực, không chú ý cũng sẽ bị thua. Hỏi qua nàng nhiều lần, nàng nói đây là một loại chiêu thức tên Hình Ý quyền, tuy đơn giản lại phải chuẩn xác bắt lấy các đốt ngón tay của đối phương mới dùng được, điểm này thì Tiểu Nguyệt học y đương nhiên không thể địch nổi, vì vậy mấy chiêu này cũng chỉ có nàng có thể làm.

Trong nháy mắt, trong viện tình thế đại biến, Tư Mã Minh Tuệ đứng ở sau Tiểu Nguyệt, vẫn còn dồn dập thở phì phò, Chu Nhược sửng sốt, tinh tế đánh giá nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mắt. Váy áo màu trắng, luận ngũ quan không đẹp như Tư Mã Minh Tuệ kia, bất quá giơ tay nhấc chân, đều có một loại sức quyến rũ khó thể nói, không thể bảo nàng mỹ lệ thế nào, lại có một hương vị đặc biệt, cực kỳ xuất sắc. Dáng người nàng thon dài, tư thế ung dung, hơi hơi mỉm cười đứng nơi đó, khiến người ta không dám khinh nhờn.

Vừa rồi trong nháy mắt, chính mình thậm chí không thấy rõ chiêu thức của nàng ra sao, chỉ cảm thấy một bàn tay mềm mại cầm trụ cổ tay của mình, cho dù lực đạo rất nhẹ gập lại, chính mình kiếm liền cầm không nổi. Có thể thấy được võ thuật của nàng xác thực cao minh, tuổi tác cùng mình không sai biệt lắm, nhưng vóc người so với chính mình cùng Tư Mã Minh Tuệ cao hơn, đón gió mà đứng, trông hết sức thoát tục, Chu Nhược nói: "Ngươi là ai" 

Tiểu Nguyệt đánh giá thiếu nữ trước mặt vài lần, ánh mặt trời sáng sớm vượt qua nóc nhà chiếu vào trong viện, đối diện thiếu nữ toàn thân mang quần áo gã sai vặt, mũ vải ở tranh đấu tung ra, một đầu tóc đen bóng thả sau lưng, đôi mi thanh tú hơi hơi xếch lên, ánh mắt hẹp dài phượng nhãn, con ngươi dao động không tự giác lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, môi đỏ mọng mũi ngọc, làn da trắng nõn sáng ngời, dáng người so với chính mình phát dục tốt hơn rất nhiều, eo thon chân dài quyến rũ yểu điệu. Đây là một nét mỹ lệ trương dương, so với Tư Mã Minh Tuệ kiều diễm, còn đẹp hơn.

Thanh âm của nàng nhu mì yêu kiều ngọt ngào, cùng bề ngoài quyến rũ không hề tương xứng. Tiểu Nguyệt lén cho rằng, dáng người như ma quỷ gương mặt như thiên sứ, nếu phối hợp cùng thanh âm trầm ấm mới gợi cảm, Tiểu Nguyệt nói: "Ta là Kỷ Tiểu Nguyệt, nếu tới hoà đàm, tổn thương hòa khí thì không tốt, ta nói có đúng không" 

Chu Tấn giật mình, nói thật, trong viện ba thiếu nữ mỗi người đều có hương vị riêng, bất quá tổng thể mà nói, khí chất của Kỷ Tiểu Nguyệt nổi bật hơn một chút, áp đảo rất lớn hai người kia. Cho dù luôn biết nữ nhi của mình là mỹ nữ hiếm thấy, bất quá Chu Tấn vẫn không thể so với Kỷ Tiểu Nguyệt về sự thoát tục bất phàm, lúc này nữ nhi của mình không khỏi có chút thói tục.

Tư Mã Minh Tuệ lại càng ngoài ý muốn của Chu Tấn, tuy cũng là mỹ mạo tươi đẹp hiếm thấy, nhưng nói thật, so với Chiêu vương cung có ngàn mỹ nhân đủ loại phong tư, vẫn quá ngây ngô, chính mình có chút không dám gật bừa ánh mắt Chiêu vương. Nếu là Kỷ Tiểu Nguyệt trước mắt này thì càng có tình có lý một chút, Chu Tấn tiến lên một bước bắt lấy tay Chu Nhược nói: "Con đừng lỗ mãng, vị này là một bài thơ hoa đào, thiên hạ ai chẳng biết, Nghiêu Quốc đệ nhất tài nữ Kỷ Tiểu Nguyệt" 

Chu Nhược không khỏi tò mò đánh giá kỷ Tiểu Nguyệt nói: "A...! Ta biết bài thơ hoa đào của ngươi, biểu ca vẫn thường đọc, Không mong như mộ anh hùng hào kiệt, không rượu không hoa hoá ruộng cày. Ta thích nhất hai câu này, tiêu sái hào sảng, thống khoái cực kỳ" 

Khoé miệng Tiểu Nguyệt không thể không giật giật mấy cái, nói: "Nào có, Chu tiên sinh mới đúng là học cao hiểu rộng" 

Chu Nhược trái lại là người có tính tình vô cùng hào sảng, hiển nhiên cũng rất thích Kỷ Tiểu Nguyệt, tiến lên giữ chặt tay Tiểu Nguyệt nói: "Ngươi nhanh dạy ta chiêu vừa rồi đi, ta chưa thấy rõ đã bị ngươi làm rơi kiếm. Ngươi rất lợi hại, còn có thể làm ra câu thơ hay như vậy, ngươi mới xứng được xưng giỏi văn lẫn võ, có vài người chỉ có tiếng mà không có miếng" 

Nói xong khóe mắt nhẹ nhàng đảo qua Tư Mã Minh Tuệ, mọi người bất giác bật cười, Tư Mã Minh Tuệ rất bình tĩnh, hướng nàng làm mặt quỷ nói: "Ai nói ta giỏi văn lẫn võ, ngươi nói lời này rất không có đạo lý". Chu Tấn không khỏi nhăn nhíu mi, có cảm giác có điểm không đúng, nhất thời lại không nghĩ ra.

Thiếu nữ trẻ tuổi trái lại không có tâm cơ gì, vừa rồi vẫn còn không chấp nhận nhau, bất quá một lát sau, đã có thể ở cạnh nhau thảo luận về y phục trang sức. Tiểu Nguyệt nhìn hai người bên cạnh không ngừng nói thầm, bất giác âm thầm bật cười, ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt Vân Tử Xung đang nhìn qua, chạm vào nhau, ôn nhu tựa như nước, Tiểu Nguyệt không khỏi nóng bừng đôi má.

Hành động của hai người đều lọt vào trong mắt Hách Liên Chi, chợt có chút chua sót khôn kể, con ngươi chợt loé rồi quay sang nói chuyện cùng Chu Tấn. Đây là tiệc rượu Vân Tử Xung cố ý thiết đãi cho Chu Tấn, bởi vì quan hệ Chu Nhược, Tiểu Nguyệt cùng Tư Mã Minh Tuệ cũng ngồi xuống. Rượu quá ba vòng, Chu Tấn nhắc lại chuyện trước đấy, Tư Mã Minh Tuệ không khỏi có chút sốt ruột, Tiểu Nguyệt vỗ nhẹ nhẹ chụp tay nàng, Vân Tử Xung nhìn Hổ Tử cùng Tư Mã Minh Tuệ liếc mắt một cái nói: "Chu tiên sinh, chuyện này vẫn xin cho ta bẩm báo cho cậu biết một tiếng mới được, dù sao chuyện chung thân đại sự, tuy ta thân là thái tử, cũng không thể toàn quyền quyết định. Lại nói Minh Tuệ vẫn chưa đến tuổi cập kê, hiện tại nói điều này có phần quá sớm" 

Chu Tấn nói: "Không biết Tư Mã Minh Tuệ khi nào cập kê?"

Vân Tử Xung nói: "Tính ra, Minh Tuệ hiện nay mười ba tuổi, cần tới thánh năm sang năm mới cập kê" 

Chu Tấn không khỏi âm thầm trầm tư, lấy hiểu biết của hắn đối với Chiêu vương, nếu muốn vật gì tuyệt đối sẽ không thể đợi. Hơn nữa nghe giọng điệu cùng thái độ của y, tựa như đã động vài phần chân tình với Tư Mã Minh Tuệ, tuy chính ông vẫn cảm thấy không thể tin được. Nhưng việc hôn nhân này ắt phải thúc đẩy, đây không khỏi quan hệ đến hai người bọn họ, còn có muôn vàn dân chúng Nghiêu Quốc, chẳng phải chính mình cũng không hi vọng nhìn cảnh gà nhà bôi mặt đá nhau sao, lại mở miệng nói: "Không bằng trước như vậy đi, chúng ta trước đính hôn, chờ Tư Mã Minh Tuệ sang năm cập kê, sau đó thương lượng công việc cưới hỏi thế nào" 

Tư Mã Minh Tuệ nhất thời mặt xám như tro tàn, Hổ Tử cũng sững sờ ngây người không nói một lời, Kỷ Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm sốt ruột thầm nghĩ: Vân Tử Liệt là ngựa giống nổi tiếng nhất, dù không vì ca ca suy nghĩ, chỉ mỗi việc tâm tư đơn thuần như Tư Mã Minh Tuệ lại gả cho hắn, cũng rất không ổn rồi, càng miễn bàn đến chuyện nàng cùng ca ca mới vừa đính ước. Đúng là liên quan đến quốc gia đại sự, tình yêu cũng chỉ là hy sinh nhỏ nhoi mà thôi.

Bất quá tinh tế nghĩ kỹ, Vân Tử Liệt làm sao có thể nhìn thấy Tư Mã Minh Tuệ a, lại mở miệng nói: "Chu tiên sinh thỉnh cho phép dân nữ mạo muội, Chiêu vương ở Hoạn thành ở xa, như thế nào thấy qua Minh Tuệ mà có thể mang lòng hâm mộ" 

Chu Tấn nhiều lần vuốt chòm râu, cười nói: "Đây có lẽ do duyên phận sai khiến, một lần sai sót khiến Chiêu vương gặp mặt Tư Mã Minh Tuệ. Tuy chỉ một lần, Chiêu vương lại cảm thấy rất hợp ý, lúc này mới nhờ lão phu tới cầu thân" 

Vân Tử Xung cùng Tiểu Nguyệt liếc nhau, Vân Tử Xung nói: "Như vậy, thỉnh Chu tiên sinh ở lại trong này đợi vài ngày, đợi ta đưa tấu thư báo lên triều đình, sau đó tiếp tục nghị luận" 

Chu Tấn gật gật đầu, Chu Nhược cười nói: "Thật tốt quá ta muốn cùng Tiểu Nguyệt ở cùng một chỗ"

Chu Tấn không khỏi mỉm cười, nói thật, ông chưa từng thấy nữ nhi của mình thích qua bất kỳ cô gái nào, đây có lẽ cũng là duyên phận. Dù sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc, ông biết Kỷ Tiểu Nguyệt này thông minh cơ trí vượt quá lẽ thường, lời nói ung dung bình tĩnh, khí chất thoát tục, không hổ là một kỳ nữ. Thật ra nữ nhi mình nói rất đúng, Kỷ Tiểu Nguyệt này dường như đánh được xưng tụng giỏi văn lẫn võ thiên hạ vô song hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.