Hách Liên Chi nở nụ cười lắc lắc cây quạt nói:"Ngươi nói những lời này, chỉ sợ tất cả mọi người của Nghiêu Quốc không đồng ý"
Nói xong lại mở cây quạt trong tay mình ra, mở rộng ở trước mặt Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt sửng sốt, cầm trong tay nhìn kỹ, mặt trước quạt rất đơn giản, là một cảnh hoa đào mùa xuân, phía sau viết bài thơ hoa đào mà nàng đạo văn. Tiểu Nguyệt im lặng không nói gì, hơi há mồm nghĩ muốn giải thích, lại cảm thấy được không biết mở miệng như thế nào, lại mang cây quạt trả lại cho hắn tránh nặng tìm nhẹ cười nói: "Chữ viết của ngươi rất khá"
Hách Liên Chi ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào nàng: "Thật ra, dù ngươi không giống như truyền thuyết, cũng không sao cả, điều đặc biệt nhất mà ta cảm thấy, là ngươi cực kỳ chân thật và nhạy bén, thông thấu rất nhiều chuyện, điểm này đừng nói nữ tử, thậm chí có khi chính ta cũng làm không được"
Tiểu Nguyệt không khỏi lộ ra một tia cười khổ nói: "Nhạy cảm và thông thấu, đấy là vì ngay lúc bắt đầu, ta đã không phải người cùng một hội với các ngươi, cho nên mới có thể nhìn rõ nhiều chuyện tình, chẳng phải có câu “Chưa biết Lư Sơn diện mạo thật, chỉ vì mình thân tại Lư Sơn” sao. Được rồi, nếu cầu vồng cũng xem qua rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục đi về hướng bắc thôi"
Hách Liên nhìn nàng thật lâu rồi nói: "Tại sao muốn đi phương bắc"
Tiểu Nguyệt nhất thời thật không biết trả lời như thế nào, Hách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-nam-giu-nguyet/2412891/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.