Thiện phòng cực kỳ an tĩnh đơn giản, trà hương lượn lờ dày bốn phía, tâm Tiểu Nguyệt nhất thời cảm thấy vội vàng xao động, lập tức an bình, Tuệ Không đại sư thấp giọng niệm a di đà phật nói:"Không mong như mộ anh hùng hào kiệt, không rượu không hoa hoá ruộng cày, Kỷ thí chủ cửu ngưỡng đại danh "
Sắc mặt Kỷ Tiểu Nguyệt có chút ửng đỏ, khoát tay nói: "Đại sư khen lầm rồi, chỉ là hư danh mà thôi"
Vân Tử Liệt nhìn nàng mỉm cười, trong phòng không có cái bàn, đối diện Tuệ Không đại sư là một cái bàn trà nhỏ, bên cạnh có hai cái bồ đoàn (cái gối vải hình tròn để quỳ lạy trong chùa),Vân Tử Liệt lôi kéo Tiểu Nguyệt ngồi xuống, Tuệ Không đại sư đem một ly trà ngon, đưa cho Tiểu Nguyệt nói: "Kỷ thí chủ quả nhiên tài học hơn người, đối kinh Phật cũng có nghiên cứu"
Tiểu Nguyệt vội vàng nói: "Đại sư quá khen, đích thật có việc gấp, có chút bất đắc dĩ nên đành múa rìu qua mắt thợ, mong đại sư thông cảm"
Tuệ Không đại sư cười cười nói: "Không biết Kỷ thí chủ có khó khăn gì, cần lão nạp giải bày"
Kỷ Tiểu Nguyệt nhìn thoáng qua Vân Tử Liệt, có chút ấp úng không tiện mở miệng, con ngươi Vân Tử Liệt thoáng lạnh lẽo, nhanh chóng đến gần Tiểu Nguyệt thấp giọng nói: "Thế nào? Có chuyện gì ta không nên biết sao?"
Tiểu Nguyệt thầm suy nghĩ, cho dù y biết rõ, cũng không trở ngại gì, vì thế ngẩng đầu lên nói: "Nghe nói đại sư mấy ngày hôm trước cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-nam-giu-nguyet/2412878/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.