Chương trước
Chương sau
Thượng tầng, tầng thứ hai của tiểu thế giới.
Trên bầu trời tại vị trí cách đây không lâu xảy ra đại chiến của lão Bạch và Ngọc Nhi có một đám cường giả từ phía xa bay tiến lại gần.
Số lượng người ít nhất phải trên mười người, hầu như toàn bậc cường giả đỉnh cấp trên thượng tầng gồm các cường giả cấp bậc luân hồi là chủ yếu ngoài ra còn có ba vị cấp bậc thánh nhân.
Tinh Vũ theo như những lời con nói, lão Bạch vì cứu con mà bị bỏ mạng bởi một vị cường giả cao cấp hơn tại đây sao.
Lăng Chấn Phong, gia chủ lăng gia, là một trung niên lão giả thân mặc hắc bào, tu vi đã đạt đến thánh nhân cảnh thất trọng thiên.
Bẩm phụ thân những gì ta nói với người hoàn toàn chính xác, người cũng thấy dấu vết kiếm khí để lại rồi đó, kẻ này quá mạnh nếu không có Bạch lão e rằng nhi nữ đã không còn mạng để về.
Tinh Vũ nức nở khóc.
Chỉ một kiếm mà có thể gây ra sức hủy diệt lớn đến vậy e rằng không dưới thánh nhân cảnh chúng ta, thật là tội cho lão Bạch, lăng gia chúng ta cả đời sẽ không quên ơn này của lão.
Hàm Di, mỹ phụ xinh đẹp, thân mặc y phục màu lục quyến rũ, là mẫu thân của Tinh Vũ, tu vi thánh nhân tam trọng thiên.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Hàm Di chỉ biết lắc đầu than thở trong sự nuối tiếc.
Mặc kệ kẻ đó mạnh đến đâu đã động đến Lăng gia chúng ta, cho dù có chạy đến chân trời góc biển cũng đừng hòng thoát chết.
Thương Tùng phẫn nộ gầm lên quát.
Thương Tùng đại bá của Tinh Vũ, là huynh trưởng của Chấn Phong, tu vi thánh nhân bát trọng thiên, bề ngoài khoác một bộ lông thú không khác gì một con mãnh thú hung tợn, một thợ săn thiên tài luôn sẵn sàng săn những con mồi kho bắt.
Chuyện này ngoài con ra còn hai mấy tên thuộc hạ đi cùng con đâu, con nói bọ họ là những người nhìn thấy kẻ thù, có lẽ tra hỏi họ sẽ rõ đầu đuôi sự tình.
Chấn Phong quay sang nhìn con gái hỏi.
Có lẽ bọn họ vẫn còn đang ngất ở bên dưới quanh đây, chúng ta có thể tìm thử xem.
Tinh Vũ nhỏ giọng đáp lại.
Nghe theo lời Tinh Vũ nói cả đám người này bay xuống bên dưới cánh rừng tìm kiếm tung tích của những thuộc hạ trước đó đi cùng nàng.
Tìm kiếm mãi cuối cùng họ đã tìm được đám thuộc hạ này đa số đều trọng thương khá nặng chỉ có tên Đại Thạch tuy trọng thương nhưng vẫn còn tỉnh táo chưa bị ngất đi.
Vừa nhìn thấy gia chủ Chấn Phong, gã thiếu niên này vội vã quỳ xuống thỉnh tội.
Đại Thạch không một chút che dấu kể lại hết mọi sự tình cho gia chủ và các vị cao thủ đứng tại đây nghe, ngay cả việc bọn họ không kịp né chiêu của lão Bạch nên mới bị trọng thương.
Nguyên lai mọi chuyện là vậy, theo như những gì ngươi nói gã nam nhân đó trong bộ dạng không một mảnh vải chỉ với tu vi linh thần cảnh đã có thể đánh trọng thương ngươi ở cảnh giới hóa thần thiên phú quả thật không tệ, chỉ tiếc lần này hắn ta lại đắc tội với lăng gia cho dù hắn có thiên phú ra sao cũng không thể sống được.
Trái lại là Tinh Vũ, ngươi vừa gặp người ta đã muốn giết người, cái tính ngang ngược không nói lí lẽ này của ngươi vô tình đã hại chết lão Bạch, đợi quay về từ đường chuẩn bị thỉnh tội đi.
Chấn Phong mặt nghiêm khắc nói.
Tinh Vũ chỉ biết gật đầu mà chấp nhận thỉnh tội nhưng nghĩ đến việc có thể trả thù cho lão Bạch cho dù bị phạt nặng đến đâu nàng đều chấp nhận hết.
Tên tiểu tử đó tu vi linh thần cảnh hiển nhiên không phải đối thủ của lão Bạch, nhưng hắn có chống lưng rất mạnh e rằng không dưới Thương Tùng đại ca đâu.
Hàm Di nói.
Ở cái thượng tầng này, những người đạt đến cấp bậc thánh nhân cao cấp như ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, kẻ này nhất định vẫn còn ở quanh đây, chỉ cần chúng ta chịu khó tìm nhất định sẽ tìm ra mà giết hắn được.
Thương Tùng mặt tự tin nói.
Tinh Vũ ngoài chuyện của con ra, ta vẫn phải hỏi đến muội muội con Tử Sam, tại sao không đi cùng con, nha đầu đó vô cùng nghịch ngợm có phải lại bỏ con trốn đi chơi rồi phải không ?
Chấn Phong quay sang nhìn con gái nghiêm khắc hỏi.
Bẩm phụ thân, Tử Sam muội trốn xuống dưới hạ tầng tham dự đại hội tỷ võ yêu tộc rồi, lúc nàng ta rời đi xa ta và lão Bạch cũng được mười ngày rồi.
Tinh Vũ thành thật đáp lại.
Chuyện của Tử Sam đợi nó về ta sẽ dạy dỗ lại nó sau còn chuyện quan trọng bây giờ, ta tập hợp mọi người tại đây lấy danh nghĩa của gia chủ ra lệnh cho mọi người nhanh chóng đi tìm kiếm tung tích của nam nhân lạ mặt đó, nhưng không được manh động phải về báo cáo với ta, nghe rõ chưa.
Chấn Phong lớn giọng nói.
Tất cả mọi người đồng thanh nghe lệnh lão ta, mỗi người nhận tấm giấy vẽ hình Cổ Viêm do Đại Thạch vẽ lại sau đó bốn phương tám hướng mà bay lên trời biến mất, chỉ có Tinh Vũ và phụ mẫu, đại bá của nàng quay về Lăng gia đợi tin tức.
….
Thành Giác đấu, bên trong Uyển Mộng Lâu.
Vô Khuyết như một con sâu rượu điên cuồng uống, hắn uống hết vò này đến vò khác số lượng đến năm mươi mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, có lẽ vì cái chết của Cổ Viêm là điều hắn không thể chấp nhận được.
Đáng ghét, tên khốn Viên Hồng vì nghe lời xúi dục của đám người Cửu Thiên U Minh Hồ mà giết chết đối thủ cả đời này ta muốn đánh, thù này Vô Khuyết ta không báo ta sẽ theo họ các ngươi, các ngươi cứ đợi đó cho ta.
Vô Khuyết mặt đỏ tía tai phẫn nộ đập tan vò rượu trước mặt quát lớn.
Cả tửu lâu không ai dám ho he bất kì lời nào, bọn họ đâu có điên mà thêm dầu vào lửa, chỉ cần một lời không thuận ý hắn, liền sẽ bị hắn trút giận mà lấy mạng.
Tử Sam còn đang thầm vui trong lòng vì Cổ Viêm một cái gai trong mắt nàng đã được gỡ bỏ nhưng nàng không giám nở bất kì nụ cười nào vui mừng, tuy tu vi của nàng đã đạt đến hư thần cảnh nhưng cũng chỉ là tam trọng thiên trong khi đó Vô Khuyết chỉ có thú vương bát phẩm tương ứng với hóa thần cảnh bát trọng nhưng một khi gã này mà nghiêm túc thực lực có thể ngang ngửa với hư thần cảnh ngũ trọng thiên trở lên dù sao hắn cũng mang trong mình huyết mạch cao quý Hồng Mông Quyển Ngưu có trong bảng vàng thập đại hung thú mạnh nhất có vượt cấp chiến đấu cũng đâu có gì làm lạ.
Đúng lúc này từ bên ngoài có Ngải Đồ cũng trong bộ dạng say rượu cùng hai vị cô nương xinh đẹp khoác eo hai nàng tình tứ bước vào trong cười cười nói nói làm cho Vô Khuyết càng thêm ngứa mắt như sắp phát điên bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng gã yêu tộc này.
Ai zô, đây không phải là Vô Khuyết công tử danh tiếng lẫy lừng đây sao, tại sao lại trở thành bộ dạng thảm hại như thế này, không biết kẻ nào đã chọc giận huynh vậy, nói với ta để ta xử lý hắn giúp huynh cho.
Ngải Đồ hai tay ôm eo mỹ nhân vừa hôn vừa cười nói, cách hắn nói chuyện như thể không xem Vô Khuyết vào trong mắt có lẽ vì quá say nên không kiểm soát được lời nói nếu không cho hắn mười lá gan cũng không dám nói chuyện kiểu đấy trước mặt Vô Khuyết.
Bị khiêu khích, Vô Khuyết thật sự phẫn nộ, không nhịn được nữa mặc cho Tử Sam ngăn cản hắn vẫn lao tới như tên bắn định cho một quyền đánh chết Ngải Đồ thì có một âm thanh của linh hồn truyền đến.
Nguy rồi Ngải Đồ đại nhân, Cổ Viêm hắn vẫn còn sống.
Nghe được tin tức này cả một Uyển Mộng Lâu trở nên chấn động, Vô Khuyết là kẻ vui nhất vội thu quyền lại mà tạm thời tha mạng cẩu của tên Ngải Đồ.
Ngải Đồ nghe được tin tức này cũng tỉnh rượu hẳn ra, vội tóm lấy cổ linh hồn của Chử Hùng lại để nghe rõ sự tình mọi chuyện.
Linh hồn Chử Hùng kể lại toàn bộ sự việc cho Ngải Đồ nghe, đương nhiên là có bóp méo một chút, hắn không có kể đến chuyện cưỡng hiếp nữ tử nhà lành mà bịa ra một chuyện khác, nhưng điều đó không quan trọng thứ Ngải Đồ quan tâm chính là sự sống chết của Cổ Viêm.
Những gì ngươi nói là sự thật, Cổ Viêm đó còn sống không những vậy còn lấy mạng ngươi và liên tục sỉ nhục ta.
Ngải Đồ bóp chặt cổ Chử Hùng lại lạnh lùng hỏi.
Mọi chuyện ta nói là sự thật, xin ngài hãy ra tay trả thù cho ta.
Chử Hùng trong bộ dạng đau đớn gật đầu đáp lại.
Dám khiêu chiến với Ngải Đồ ta, Cổ Viêm ngươi giỏi lắm.
Còn về phần ngươi, Chử Hùng ngươi hết giá trị với ta rồi, còn một linh hồn thì sau này cũng chẳng làm lên trò trống gì.
Xin ngài, đừng mà, hãy tha cho ta.
Mặc cho Chử Hùng có van xin, Ngải Đồ trực tiếp bóp nát linh hồn hắn thành vô số mảnh vụ khiến hắn không thể được siêu sinh sau đó tức tốc bay ra khỏi tửu lâu đi đến vị trí của Cổ Viêm theo lời kể trước khi chết của Chử Hùng.
Vô Khuyết cũng lén lút theo sau, tin tức này hắn còn phải điều tra lại chỉ có tận mắt chứng kiến Cổ Viêm còn sống hắn mới tin được còn nếu Cổ Viêm mà chết lập tức lấy mạng Ngải Đồ tại đó luôn.
Đồng thời Vô Khuyết cũng dặn dò mọi người ở bên trong tửu lâu không ai được đi theo nếu kẻ nào mà theo nhất sẽ lấy mạng kẻ đó, khiến cho mọi người đứng ở đây không ai dám trái lời dù rất tò mò về sự sống chết của Cổ Viêm nhưng mạng sống của họ còn quan trọng hơn tiểu tử này rất nhiều.
Chỉ còn duy nhất Tử Sam là dám theo sau Vô Khuyết vì nàng ta biết rõ Vô Khuyết cho dù không vừa ý cũng không dám động tay động chân với nàng chắc chắn sẽ cho nàng đi theo sau.
Tại trung tâm của khu rừng bên ngoài thành Giác Đấu, ở đó có một mảnh đất trống lớn vừa hay có thể làm khu vực giao đấu trong tương lai.
Tại nơi đây Cổ Viêm đang ngồi trên cự đại chảo sắt vui vẻ ăn thịt xiên nướng đúng lúc này có một tia sáng vọt qua đầu hắn sau đó quay lại mà lao xuống dưới cách vị trí hắn đứng không xa.
Kẻ mới đến không ai khác chính là Ngải Đồ, nhưng đối với con khỉ này Cổ Viêm không thèm để vào mắt mà vẫn tiếp tục ăn nhưng đang thâm khiêu khích hắn.
Quả nhiên là ngươi, Cổ Viêm, dưới sức ép của vụ nổ do bí cảnh gây ra mà vẫn không chết, gọi ngươi là tiểu quái vật cũng không có sai.
Ngải Đồ cười lạnh nói.
Vô Khuyết ngươi còn định trốn đến bao giờ, định đứng phía sau lén xem kịch hay sao ?
Cổ Viêm vẫn làm ngơ đến sự tồn tại của Ngải Đồ, mở miệng lớn giọng nói.
Từ trong bụi cây, Vô Khuyết thong thả bước ra tay cầm quạt phe phẩy nhìn Cổ Viêm mà nở một nụ cười thật tươi.
Vô Khuyết ngươi đến đây làm gì, đây là chuyện riêng của ta và Cổ Viêm không cho phép ngươi nhúng tay vào.
Ngải Đồ nhăn mặt ra lệnh nói.
Vô Khuyết giống như Cổ Viêm coi thường Ngải Đồ làm ngơ trước bất kì lời nói nào của hắn mà trực tiếp đi qua hắn tiến đến vị trí của Cổ Viêm để nói chuyện.
Ngươi sống cũng dai thật đấy, dưới tác dụng của vụ nổ bí cảnh mà vẫn còn sống, ngươi xứng đáng làm đối thủ cả đời này ta muốn theo đuổi.
Vô Khuyết bật cười đáp lại.
Bớt nói nhảm lại đi, về phần ngươi sau này kiểu gì chúng ta cũng phải có một trận đấu sinh tử nhưng trước hết thì hãy cút sang một bên, sân đâu ta chuẩn bị này là dành cho con khỉ thôi Ngải Đồ, hôm nay nơi đây sẽ là mồ chôn của nó.
Cổ Viêm cười lạnh lùng nói.
Vô Khuyết gật đầu chấp thuận sau đó lại thong thả bước sang một bên nhường trận chiến lại cho Cổ Viêm, tiểu tử này lại tự tin có thể giết được Ngải Đồ ở cảnh giới thú vương xem ra sắp có kịch hay để xem rồi.
Dám làm ngơ trước sự tồn tại của ta, ngươi chán sống rồi, có thể lần đó ngươi dựa vào một thứ may mắn nào đó mà thoát chết khỏi vụ nổ bí cảnh nhưng lần này thì sẽ không có chuyện đó đâu kể cả ông trời cũng đừng mong thoát chết.
Ngải Đồ song quyền nắm chặt lao nhanh như một tên bắn đến vị trí của Cổ Viêm mà tấn công.
Hưu Môn, mở.
Cổng hưu môn mở ra, sức mạnh thể chất của Cổ Viêm tăng lên gấp bội tay nắm chặt cự đại chảo sắt lao về hướng Ngải Đồ định một chảo đập chết hắn.
Boong … boong … ầm.
Một chảo một quyền va chạm vào nhau sinh ra lực phản chấn cực mạnh đẩy văng cả hai ra xa.
Ngải đồ dù không muốn thừa nhận nhưng thực lực của Cổ Viêm đã mạnh hơn lần trước trong bí cảnh rất nhiều muốn đánh bại hắn không dễ dàng chút nào, thậm chí gã yêu tộc này còn nhận định thực lực của tiểu tử này đã chạm đến thú vương cảnh có thể vượt cấp mà chiến đấu.
Thú vương cảnh cũng chỉ có vậy thôi sao, đừng nói là giết được ta, cho dù hôm nay ngươi có gọi tổ tông gia phả ba đời nhà ngươi đến cũng không cứu nổi ngươi đâu, khặc khặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.