Chương trước
Chương sau
Phía bên ngoài khu vực bồn tắm, đám người Lam Khải đợi nửa canh giờ vẫn chưa thấy có dấu hiệu Cổ Viêm bước ra.
Lam Minh bắt đầu cảm thấy sốt ruột hơn trước, ngộ nhỡ Ngọc Nhi bước ra mà mang theo xác của Cổ Viêm thì hắn chết chắc.
Phụ thân, Cổ Viêm hắn không phải chết rồi chứ, sao lâu vậy vẫn chưa ra.
Lam Anh vẻ mặt lo lắng nhìn Lam Khải hỏi.
Có Ngọc Nhi tiền bối ở đó, hắn sẽ không chết được đâu, con lo xa quá rồi đấy.
Lam Khải cười chấn an.
Ngộ nhỡ hắn chết thật, thì chẳng phải chúng ta phải đối diện với nộ khí cô ta sao.
Cơ nghiệm vạn năm nay của chúng ta không thể vì một nữ nhân như cô ta hủy diệt được.
Lam Anh nhíu mày nói.
Nếu Cổ Viêm có chết thật thì dù cũng phải liều cái mạng già này cũng tuyệt đối không để cô ta diệt tộc, huống chi cô ta còn đang mang thai hành động sẽ có chút cẩn trọng không tùy ý làm bừa được đâu.
Lam Dục mở miệng nói.
Nghe đại trưởng lão nói như vậy, Lam Anh cảm thấy yên tâm hơn nữ nhân đó cho dù phẫn nộ đến đâu cũng không thể thích giết là giết được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thai khí.
Ầm.
Trong đám ngươi yêu tộc còn đang bàn tán rôm rả thì từ phía dưới bồn tắm nước nóng một tiếng nổ lớn vang lên khiến mọi sự tập trung dồn về phía khu vực đó.
Vụ nổ vừa biến mất thì Ngọc Nhi khoác vai đỡ Cổ Viêm xuất hiện trước sự kinh ngạc của mọi người.
Là Cổ Viêm, hắn vẫn chưa chết.
Lam Anh nhìn thấy mặt hắn mừng rỡ.
Cái gì mà chết hay không chết, nước ấm quá ta chỉ ngủ gật tí ngươi có cần trù ẻo ta chết như vậy không.
Cổ Viêm khuôn mặt khó chịu nói.
Mau mau, mang cho Cổ Viêm thiếu hiệp và Ngọc Nhi cô nương một bộ y phục mới.
Lam Dục vội vã truyền lệnh cho hạ nhân.
Không lâu sau đó hạ nhân mang đến cho Cổ Viêm một bộ y phục mới màu trắng, còn Ngọc Nhi thì khỏi cần y phục nàng là Phượng Hoàng Chiến Thần Y là cực phẩm trong cực phẩm siêu cấp thần khí sắp chạm được ngưỡng thần vật có thể chặn được một kích toàn lực của đại đế cảnh chút nước nóng này sao có thể làm hỏng y phục nàng được.
Cổ Viêm huynh đệ, ngươi làm ta lo quá, ta còn tưởng ngươi tắm lâu quá mà chết đuối.
Lam Minh bật cười nói.
Ngươi còn dám nói, rõ ràng hành động của ngươi muốn mưu sát Cổ Viêm, riêng tội này đủ để ta lấy mạng ngươi.
Ngọc Nhi phẫn nộ sát ý nổi lên quát.
Bị ánh mắt hung sát của Ngọc Nhi nhìn chằm chằm vào mình, Lam Minh vô cùng sợ hãi xem ra muốn qua cửa ải của nàng ta rất khó, giờ chỉ còn cách lấy lòng Cổ Viêm làm cái phao cứu mạng cho mình.
Cổ Viêm huynh đệ thật ra mọi chuyện chỉ hiểu lầm, không như ngươi nghĩ đâu.
Lam Minh biện cớ giải thích.
Ngươi không phải nói gì thêm, ta biết ngươi là người tốt mà, nhờ có ngươi mà ta được tắm nước nóng sướng vậy, nhìn xem da dẻ của ta có phải vừa trắng vừa căng mịn tràn đầy sức sống.
Cổ Viêm vỗ vai vui vẻ cười nói.
Lam Minh cùng Lam Khải chỉ biết híp mắt gượng cười cho qua chuyện, không biết tên Cổ Viêm này ngu thật hay ngu giả, đổi lại người khác tuyệt đối không bỏ qua chuyện này dễ dàng.
Nhưng mà, Viêm ca cứ vậy mà bỏ qua cho chúng như vậy sao ?
Ngọc Nhi khó chịu nhìn hắn khẽ hỏi.
Không sao thật mà, muội xem đấy ta đâu có bị thương, không thể tính là mưu sát được, đợi khi ta bị chúng đả thương muội muốn giết chúng cũng không muộn mà.
Cổ Viêm nắm tay nàng khẽ cười chấn an.
Cổ Viêm chịu bỏ qua, Ngọc Nhi cũng không thèm so đo với chúng làm gì, lần này tạm tha mạng cho chúng.
Mọi chuyện đã được giải quyết trước khi rời đi, Ngọc Nhi không quên tạo một kết giới xung quanh bồn tắm nước nóng, bí mật dưới đó tuyệt đối không thể người khác biết được, sau này còn quay lại điều tra rõ ràng mọi chuyện.
….
Còn ba ngày nữa là để đại hội tỷ võ giữa mười gia tộc, trong tộc Băng Ưng, Cổ Viêm là một trong thành viên năm người tham gia thay thế cho Lam Khiết.
Trong khoảng thời gian này mọi người ra sức chuẩn bị cho trận chiến sắp tới đây không đơn giản là một trận chiến thông thường mà liên quan đến sự tồn vinh của cả tộc trong cả trăm năm tới, tất cả người tham gia đều được lựa chọn từ những thiên tài xuất sắc nhất được cả tộc trao cho niềm hy vọng chấn hứng tộc ngày càng lớn mạnh trong tương lai.
Riêng Cổ Viêm không phải người trong tộc nên không hiểu được tầm quan trọng của trận chiến đấu sắp tới, với hắn đánh nhau với đám yêu tộc như một thú vui, vừa kiếm được thức ăn lại vừa tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu.
Không giống như đám yêu tộc cày bục mặt ra rèn luyện, Cổ Viêm lựa chọn công việc nhàn nhã, ăn, ngủ nghỉ, chơi.
Ngày ba bữa ăn uống đầy đủ không bỏ bữa nào như cuộc sống thường dân bình thường trước kia của mình, thỉnh thoảng rảnh thì đi đánh cờ với mấy vị trưởng lão.
Tài đánh cờ của tiểu tử này vô cùng thấp kém hắn thậm chí còn không biết đánh cờ nhưng vì muốn bắt chước mấy vị cao nhân sống lâu nên mới tập đánh cờ cho nó ngầu.
Mấy vị trưởng lão tài nghệ đánh cờ cao thâm ấy vậy mà vẫn phải cúi đầu nhận thua trước mặt Cổ Viêm, có Ngọc Nhi kè kè bên cạnh hắn họ không muốn thua cũng không được, cho dù họ có thắng cũng phải tự nhận mình đã thua dù sao Cổ Viêm đâu biết đánh cờ có thắng hay thua hắn cũng không hay biết, họ làm vậy chẳng qua là lấy lòng Ngọc Nhi là chính, một hai trận cờ thua lại đổi lại một bằng hữu tốt hơn kết thù với một kẻ địch mạnh.
Ba ngày đã trôi qua, cuối cùng đại hội tỷ võ giữa các tộc cũng chính thức bắt đầu.
Dẫn đầu là Lam Minh, theo phía sau có Cổ Viêm, Lam Trạng, Lam Lịch, Lam Vương, Lam Dương, Lam Khiết không được tham gia nên tổ đội này chỉ toàn cánh mày râu làm cho tình thế trong đội căng thẳng không được vui vẻ nếu có một nữ nhân vào sẽ tốt hơn rất nhiều.
Để tham gia đại hội tỷ võ Lam Minh dẫn đám người Cổ Viêm đi đến một căn phòng bí mật cách đại sảnh chính của tộc theo hướng tây.
Trong căn phòng không có đồ vật gì ngoài dưới đất có vẻ một vòng tròn với những hình vẽ cổ quái đường kính ước chừng ba mét, xung quanh đặt bốn viên ngọc màu trắng to bằng nắm tay trông như những viên dạ minh châu, theo suy đoán của Cổ Viêm hẳn là một pháp trận cổ xưa nào đó.
Đây chẳng phải là cực phẩm linh thạch sao, không ngờ ở đây cũng có.
Cổ Viêm hai mắt mở to nhìn về phía viên ngọc màu trắng cười nói.
Cổ Viêm huynh đệ đây không phải là cực phẩm linh thạch bình thường đâu, độ tinh khiết của nó còn cao hơn cực phẩm linh thạch rất nhiều, nó được gọi bằng cái tên khác là thánh tinh thạch.
Lam Khải bên cạnh mỉm cười giải thích.
Thánh tinh thạch !
Không phải là cực phẩm linh thạch.
Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi lại.
Viêm ca. lão già đó nói không có sai đâu, thánh tinh thạch quý hiếm hơn cực phẩm rất nhiều.
Thánh tinh thạch không tồn tại dưới dạng tự nhiên mà phải nhờ đến thủ pháp luyện hóa mới tạo thành.
Trung bình cỡ một vạn viên cực phẩm linh thạch mới tạo ra được một viên thánh tinh thạch bé bằng đốt ngón tay.
Có thánh tinh thạch vừa có năng lượng linh khí cao, vừa đỡ tốn công phải mang nhiều cực phẩm linh thạch khi truyền tống.
Ngọc Nhi bên cạnh mỉm cười giải thích.
Thánh tinh thạch đúng là công hiệu hơn cực phẩm linh thạch rất nhiều, so với Phục Long Đại Lục nhỏ bé trước đây Cổ Viêm từng ở có nhiều đồ tốt hơn hắn tưởng, đợi sau này giải quyết xong mọi chuyện ở đại lục phải lên khám phá thiên giới mới được.
Để thực hiện truyền tống trận, Lam Khải, Lam Dục cùng bốn vị trưởng lão khác cùng lúc truyền năng lượng vào bên trong pháp trận khởi động truyền tống trận.
Vừa truyền năng lượng vào bên trong trận pháp liền phát sáng màu xanh rực rỡ, nhìn thấy ánh này Cổ Viêm tự hỏi khi bước vào trong phía đầu bên kia sẽ là địa phương nào, làm cho hắn hồi hộp đứng ngồi không yên muốn ngày lập tức vào bên trong.
Truyền tống này chỉ có thể đưa năm ngươi đi một lần nên ta chỉ có thể tiễn các ngươi đến đây thôi, sang bên đó nhớ nghe theo sự chỉ dẫn của Lam Trạng đợi chúng ta qua đó sẽ hội ngộ với các ngươi sau.
Lam Minh dứt lời cùng lúc Cổ Viêm và bốn người còn lại bước vào trong trận pháp chuẩn bị truyền tống.
Nhìn thấy Cổ Viêm rời đi, Ngọc Nhi không đành lòng chút nào mặc dù không lâu sau đó sẽ gặp lại hắn, mỗi lần rời xa hắn làm nàng không yên tâm, cũng không vui vẻ chút nào.
Nhìn dáng vẻ của Ngọc Nhi buồn bã khi không được đi theo làm Cổ Viêm cùng cảm thấy buồn theo ngay lúc này trong đầu hắn lại nảy ra ý tưởng để cho nàng ta theo cùng.
Nhân lúc đám yêu tộc này đang còn không để ý chao tạm biệt đám người Lam Khải đứng ngoài kia, một cước cực mạnh của Cổ Viêm từ phía sau đá thẳng vào mông một tên yêu tộc xấu số làm hắn bị văng ra ngoài.
Hành động của Cổ Viêm làm cho mọi người rất bất ngờ về hành động điên khùng của hắn, không hiểu đầu óc hắn có vấn đề không mà tự nhiên ra tay với đồng đội của mình.
Ngọc Nhi mau nhanh lên, đi cùng với ta.
Cổ Viêm vẫy tay cười chào đón nàng lên pháp trận truyền tống.
Đến cuối cùng lựa chọn của hắn vẫn là nàng, rời xa nàng dù chỉ là một khắc hắn cũng không làm được chứng minh cho tình yêu hắn dành cho nàng không thứ gì có thể chia cắt được.
Ngọc Nhi xúc động như sắp khóc gật đầu đồng ý nhún người bay tới nắm chặt tay hắn cùng nhau bước vào pháp trận truyền tống.
Tên Cổ Viêm khốn khiếp, ngươi đợi đó cho ta, đợi ta qua bên đó sẽ không tha cho ngươi đâu.
Lam Lịch là người xui xẻo bị đá ra ngoài làm trò cười cho mọi người xung quanh, tức giận trợn mắt không ngừng mắng chửi Cổ Viêm.
Lêu lêu, tên ngu ngốc, cứ ở lại mà chơi với mấy lão già vô dụng đó đi, ha ha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.