Chương trước
Chương sau
Sau khi làm hòa với Ngọc Nhi, Cổ Viêm nắm tay nàng vào trong Tỏa Linh Tháp vừa bước vào cửa Thiên La Dạ Nguyệt đứng sẵn ở cửa với y phục chỉnh tề khoanh tay trước ngực nhìn hắn với vẻ mặt cực kì khó chịu, nữ nhân này mà nổi điên không biết sẽ gây ra chuyện phiền phức gì đây.
Lại là ngươi, sao ngươi cứ âm hồn bất tán, đi theo ta suốt như vậy.
Cổ Viêm cau mày mở miệng nói.
Ngươi đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Tại căn phòng của Ngọc Nhi ở tầng bốn Tỏa Linh Tháp, Thiên La Dạ Nguyệt đối diện với hai người Cổ Viêm và Ngọc Nhi đang nắm tay nhau, bộ dạng này làm người khác ghen tị đến chán ghét.
Ngươi nói rõ cho ta, chuyện giữa ta và ngươi, ngươi tính giải quyết sao đây ?
Thiên La Dạ Nguyệt lạnh lùng hỏi.
Liên quan gì đến ta, ta đâu có chủ động giao phối với ngươi, là ngươi tự nguyện sao có thể trách ta được, có chơi có chịu, có chửa tự mình nuôi đi, lão tử không có rảnh nuôi con của ngươi đâu.
Cổ Viêm không một chút sợ hãi mạnh miệng đáp lại.
Ăn nói bậy bạ, không câu nào nghe lọt tai cả, ngươi muốn chọc tức lão nương phải không ?
Thiên La Dạ Nguyệt phẫn nộ lao tới bóp cổ hắn siết chặt quát.
Cổ Viêm bị nàng ta bóp cổ đến khó thở đỏ cả mặt nếu cứ tiếp tục duy trì lâu hắn sớm muộn gì cũng bị tắc thở mà chết.
Thiên La Dạ Nguyệt mặc dù đang chiếm thế thượng phong nhưng bản thân cũng chịu đau đớn dày vò không kém, trên cổ nàng lúc này xuất hiện một nguyền ấn màu đen cổ quái kì lạ giống như bị hàng vạn mũi đao đâm vào người đau đớn vạn phần, nhưng nàng không có biểu hiện ra đau đớn nếu không sẽ bị tên tiểu tử này đem ra làm trò cười mất hết mặt mũi.
Thiên La Dạ Nguyệt mau dừng tay đi, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.
Ngọc Nhi nhìn thấy Cổ Viêm bị hành hạ trong lòng cảm thấy rất đau xót mở miệng khẽ khuyên.
Tại sao ta phải nghe lời ngươi, ta muốn giết hắn ngươi quản được ta chắc.
Thiên La Dạ Nguyệt sắc mặt lạnh lùng đáp lại.
Đương nhiên là muội ấy không quản được ngươi rồi, lão bà trên vạn tuổi như ngươi sao có thể quản cho được, ha ha.
Thiên La Dạ Nguyệt vừa dứt lời thì phía sau lưng nàng một âm thanh nam nhân cười mỉa mai khinh thường truyền vào tai nàng nói.
Nam nhân này không ai khác chính là Cổ Viêm rõ ràng hắn đang bị nàng ta bóp cổ làm cách nào mà hắn làm có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn được.
Ngươi làm sao có thể ?
Thiên La Dạ Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn mặt biến sắc vội hỏi.
Nhìn kỹ đi rồi ngươi sẽ biết đáp án thôi.
Quay lại nhìn Cổ Viêm mà nàng đang bóp cổ không ngờ lúc này lại biến thành bọc nước vỡ tung trước mặt nàng.
Cũng chính lúc này nguyền ấn trên cổ đang dày vò fnàng ta biến mất có vẻ như nó có chút gì đó liên quan đến Cổ Viêm.
Chuyện này rốt cuộc là sao, tại sao Cổ Viêm trước mặt ta lại biến thành nước.
Thiên La Dạ Nguyệt ngạc nhiên tự hỏi.
Ngươi không bắt nổi ta đâu, chẳng phải ta từng nói rồi sao trừ khi ta mình giao nộp bằng không trên đời này sẽ chẳng có mấy ai có thể bắt được ta.
— QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm bật cười chế giễu đáp.
Hừ tiểu tử ngươi giỏi lắm cứ cho là ta không bắt được ngươi đi, nhưng ta nghĩ Ngọc Nhi của ngươi cũng không có bản lãnh thông thiên đó đâu nhỉ.
Không bắt được Cổ Viêm, Thiên La Dạ Nguyệt đánh chủ ý lên Ngọc Nhi cười lạnh nói.
Muốn dọa ta bằng cách đó sao, ta khuyên ngươi nên tử bỏ ý định đó đi thì hơn, có ta ở đây ngươi sẽ không thể nào uy hiếp được muội ấy đâu.
Cổ Viêm bật cười tự tin đáp lại.
Tên Cổ Viêm này trong mắt Thiên La Dạ Nguyệt rất nhiều điểm cổ quái thâm sâu khó lường mà nàng ta không thể nào hiểu hết được, hắn dám mạnh miệng nói như vậy chắc chắn đã nắm rõ phần thắng trong tay, hiện giờ bản thân lại không có cách nào uy hiếp hắn, nàng trả cái giá đắt như vậy mà không đánh đổi được gì thật không cam tâm chút nào, để hắn chiếm tiện nghi miễn phí thật quá lời cho hắn.
Không còn chuyện gì khác thì biến đi cho khuất mắt ta, lên cái thiên giới gì đó mà làm cái đại đế gì đó đi của ngươi đi.
Làm được ngày nào thì hay ngày đó, bởi vì trong tương lai tất cả các ngươi sẽ bị ta cai trị, muhaha.
Cổ Viêm cười đắc ý một tiếng.
Thấy cái thái độ cười xấu xa đáng ghét của hắn Thiên La Dạ Nguyệt không tài nào nhịn được thật muốn đánh hắn một trận.
Mà khoan đã không phải tiểu tử này không có chỗ đe dọa, ta nhớ hắn rất sợ người thân mình bị gặp nguy hiểm, nhắc mới nhớ ở Phục Long Đại Lục bằng hữu của hắn không ít đây chính là điểm yếu duy nhất.
Còn không mau biến đi, ta và Ngọc Nhi không muốn nhìn thấy ngươi.
Cổ Viêm nhe răng cười châm chọc nói.
Đi đâu là quyền của ta ngươi quản ta được ta chắc, có điều Thiên La Dạ Nguyệt ta cũng không phải kẻ mặt dày, nếu ngươi không muốn ta ở lại ta có thể đi tránh xa tầm mắt ngươi.
Hai ngươi cứ ở đây mà phu thê ân ái đi, trong khi đó ta sẽ quay về Phục Long Đại Lục của các ngươi trước vậy, ta sẽ ở đó chơi một thời gian rồi sẽ rời đi, trước khi đi sẽ không quên để lại một món quà nho nhỏ cho các ngươi đâu.
Thiên La Dạ Nguyệt cười lạnh nói.
Cổ Viêm nghe những lời nàng ta vừa nói trong ánh mắt lóe lên tia lửa phẫn nộ, nữ nhân ma đầu này không ngờ lại đánh chủ ý lên Phục Long Đại Lục nơi ở mà có rất nhiều bằng hữu của hắn thật độc ác.
Ả ma đầu thối tha, dám động đến Mộng Mộng và bằng hữu của ta ở Phục Long Đại Lục ta sẽ lột da ngươi.
Cổ Viêm phẫn nộ lao tới túm lấy cổ áo nàng ta mở miệng quát.
Không ngờ đấy, Cổ Viêm không sợ trời không sợ đất mà cũng có điểm yếu, có điều trông thấy bộ dạng này của người ta rất thích.
Thiên La Dạ Nguyệt nhếch miệng cười mỉa mai nói.
Dám nói nữa có tin ta sẽ đấm vỡ cái mồm thối của người không ?
Cổ Viêm tay trái nắm chặt dơ cao trước mặt nàng ta cảnh cáo.
Viêm ca bình tĩnh đi, ả ta tu vi cao hơn huynh, huynh có đánh mỏi tay cũng không làm ả ta bị thương được đâu, chi bằng chúng ta bình tĩnh tìm cách giải quyết.
Ngọc Nhi lao tới ngăn cản mở miệng khẽ khuyên.
Nghe những lời Ngọc Nhi vừa nói Cổ Viêm mới bắt đầu bình tĩnh lại, trong những lúc như này cần cái đầu lạnh để xử lý mọi chuyện, tuyệt đối không thể xứ lý theo cảm tính được.
Được rồi nếu muội đã mở miệng, ta sẽ nghe theo lời muội.
— QUẢNG CÁO —

Cổ Viêm bỏ tay ra khỏi cổ áo nàng mở miệng thở dài một tiếng nói.
Thiên La Dạ Nguyệt thấy Cổ Viêm bị áp chế bởi sự uy hiếp của mình trong lòng rất vui, nàng ta vì hắn trả cái giá lớn như vậy, hắn lại ngư ông đắc lợi muốn bỏ nàng ta đi đâu có dễ dàng.
Viêm ca, mặc dù muội cũng không ưa gì ả ta, nhưng nói gì thì nói trọng chuyện này huynh cũng phải có phần trách nhiệm.
Ngọc Nhi mở miệng nói.
Chịu trách nhiệm.
Ủa, ta đâu làm gì sai, tại sao ta phải chịu trách nhiệm.
Cổ Viêm tỏ vẻ bất mãn nhìn Ngọc Nhi nói.
Huynh quả thực không làm gì sai đúng là Thiên La Dạ Nguyệt nhân lúc huynh ngủ chủ động trước muội không có trách huynh, nhưng huynh là nam tử đầu đội trời chân đáp đất khi một nữ nhân tình nguyện trao thân cho huynh dù đúng dù sai huynh vẫn phải chịu trách nhiệm với con gái người ta đó mới là nam tử chân chính, tấm lòng ngay thẳng dám làm dám chịu.
Ngọc Nhi mỉm cười giải thích.
Nhưng mà chịu trách nhiệm với ả, ta phải làm sao đây, không lẽ thu nhận ả ta làm thê thiếp.
Cổ Viêm khuôn mặt hồn nhiên mở miệng hỏi.
Cổ Viêm ăn nói có chừng mực một chút, bổn đế thân phận thế nào mà ngươi muốn bổn đế làm thiếp thì phải làm thiếp của ngươi, bổn đế có nhận lời làm " cả " của ngươi là đã quá nể mặt ngươi rồi, ngươi nên thấy đó làm vi hạnh đi.
Thiên La Dạ Nguyệt nghe hắn nói mà nhíu mày dậm chân tỏ vẻ bực bội quát.
Cái gì muốn làm " Cả " sao, ngươi nằm mơ giữa ban ngày đó hở.
Ngọc Nhi là thê tử của ta, ta đường đường chính chính rước về có thân phận rõ ràng, còn ngươi cùng lắm cũng chỉ xem khách qua đường chúng ta thậm chí không có tình cảm gì hết, có nhận ngươi làm thiếp là quá nể mặt ngươi rồi, chuyện gì cũng phải có trước có sau nếu ngươi không thích thì có thể cút đi, lão tử không rảnh giữ chân ngươi lại đâu.
Cổ Viêm mở miệng thẳng thắn nói.
Ngọc Nhi nghe được những lời này của Cổ Viêm trong lòng rất hạnh phúc, nàng rất tin tưởng tình cảm mà hắn dành cho nàng, cho dù sau này hắn có rất nhiều nữ nhân thì người quan trọng nhất đối với hắn cũng chỉ có mình nàng.
Tiểu tử thối lão nương nhịn ngươi đủ rồi đấy, ngươi tốt nhất đừng có cố gắng chọc tức lão nương, bằng không hậu quả thật không tưởng tượng được đâu.
Thiên La Dạ Nguyệt nhăn mặt mở miệng chỉ tay về phía hắn cảnh cáo nói.
Ngọc Nhi nói chuyện với ả nữ nhân điên này thật tốn hơi, muội nói một câu công bằng đi.
Cổ Viêm quay sang nhìn Ngọc Nhi tỏ vẻ khó chịu nói.
Trước tiên không bàn đến chuyện ai làm "cả "ai làm " thiếp ", ta muốn hỏi ngươi vì lý do gì mà ngươi chủ động trao thân cho Viêm ca, ngươi và huynh ấy luận về thân phận và địa vị cách xa nhau một trời một vực ta tin chắc một kẻ khao khát sức mạnh đến điên cuồng như ngươi sẽ không hạ mình xuống mà cho huynh ấy một cái đãi ngộ tốt như vậy.
Ngọc Nhi nở nụ cười châm biếm nhìn nàng ta hỏi.
Cái thái độ của Ngọc Nhi làm cho Thiên La Dạ Nguyệt phát bực nhưng nếu không làm rõ ràng mọi chuyện, tên Cổ Viêm chắc chắn sẽ còn làm khó nàng ta thậm chí muốn đuổi nàng ta đi.
Chuyện này phải kể tử lúc ngươi và Cổ Viêm đang ngủ say, Dâm Đạo tiền bối vì muốn truyền thụ công pháp thượng thừa từ thời viễn cổ " Dâm Đạo Tà Thần Quyết " cho hắn mà điều kiện tu luyện chính là khi truyền thụ bắt buộc hắn phải cùng một nữ nhân còn trong trắng song tu cùng hắn mới có thể tu luyện.
Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng giải thích.
Ủa, vậy ra ngươi sống mấy vạn năm mà vẫn còn trinh à, đúng là chuyện lạ hiếm có đó.
— QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm hai mắt mở to ngạc nhiên hỏi.
Câm miệng thối của ngươi cho ta, ngươi còn nói một câu nào nữa lão nương cắt lưỡi ngươi.
Thiên La Dạ Nguyệt phẫn nộ quát.
Nguyên lai mọi chuyện là do cuốn sách hư đốn đó bày trò ra, đây chẳng phải thứ công pháp bẩn thỉu mà trước đó Cổ Viêm đã từ chối không ngờ lâu như vậy nó vẫn chưa chịu từ bỏ.
Ngọc Nhi mở miệng tự nói.
Có gì lạ đâu ta cũng đoán được cái trò song tu vở vẩn này Thiên La Dạ Nguyệt sao có thể nghĩ ra được, chắc chắn là cuốn hắc thư Dâm Đạo đó nghĩ ra mà nhắc mới nhớ không biết giờ này nó đang chết ở đâu rồi.
Dâm Đạo tiền bối hiện giờ ở sau mông ngươi đó, ngài ấy vì truyền thụ Dâm Đạo Tà Thần Quyết và gieo hạt giống Thiên Đạo vào trong người ngươi đã tiến vào trạng thái ngủ say.
Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng giải thích.
Hạt giống Thiên Đạo đó là thứ gì vậy, sao trước giờ ta không nghe nó nhắc tới.
Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.
Dâm Đạo tiền bối biết chắc ngươi sẽ hỏi chuyện đó nên đã để lại một lá thư cho ngươi, ngươi đọc thì sẽ hiểu rõ thôi.
Thiên La Dạ Nguyệt lấy ra một phong thư đưa cho hắn mở miệng nói.
Cổ Viêm cầm lá thư trong tay đọc qua một lượt nội dung trong thư cũng không có gì nhiều chỉ nhắc đến Dâm Đạo Tà Thần Quyết là bí pháp song tu mạnh nhất trong vũ trụ chỉ cần song tu với người tu vi cao hơn mình có thể hấp thụ năng lượng của đối phương tự đẩy tu vi mình lên, chuyện này Cổ Viêm trước đó có nghe qua, có điều công pháp này có nhược điểm khi tu vi đạt đến ngang bằng với đối phương thì không thăng tiến được nữa, một là đợi cho người ta tăng tu vi lên để song tu tiếp còn không phải đổi một nữ nhân khác tu vi lợi hại hơn.
Còn hạt giống Thiên Đạo đây là kế tinh của Dâm Đạo đời trước để lại truyện lại cho người kế thừa công dụng ra sao thì tự hắn phải khám phá, lời cuối cùng của Dâm Đạo khuyên Cổ Viêm đừng quá buồn nó vẫn chưa chết đợi khi Cổ Viêm có thể lên thần giới chắc chắn sẽ có thể đoàn tụ với nó.
Dâm Đạo, sao ngươi tốt với ta quá vậy ngoài Ngọc Nhi và lão già Cổ Nguyên ra ngươi là kẻ thứ ba đối xử tốt với ta, ngươi yên tâm mà lên đường đi những gì ngươi để lại cho ngươi ta nhất định sẽ sử dụng nó cho thật tốt.
Cổ Viêm cảm động rưng rưng nước mắt ngồi bệt xuống đất vừa khóc vừa nói.
Ngươi đừng có quá đau buồn, Dâm Đạo tiền bối chỉ là ngủ say thôi, chưa chết đâu sớm muộn gì ngươi và ngài ấy sẽ gặp lại đoàn tụ với nhau thôi.
Thiên La Dạ Nguyệt ôm hắn vào trong lòng khẽ khuyên.
Ngủ say chính là chết rồi đó chắc chắn thứ duy trì mạng sống của nó chính là cái hạt giống gì gì đó, mất thứ đó rồi sao mà nó có thể sống lại được, ngươi không cần an ủi ta đâu, hức hức.
Cổ Viêm mếu máo vừa khóc vừa nói.
Mặc dù diễn rất đạt nhưng trong thâm tâm Cổ Viêm lại đang cười thầm tốt nhất cuốn sách hư đốn đó đừng bao giờ tỉnh lại, chắc chắn nó làm vậy có âm mưu cả, cho dù có cách làm nó tỉnh lại thì hắn cũng sẽ không làm để cho nó tỉnh lại chẳng phải rước một mớ phiền phức.
Con người ngươi cũng đâu phải là kẻ dễ chịu thiệt thòi mà làm không công, ngươi cứ nó thẳng ra đi, Dâm Đạo đã cho ngươi lợi lộc gì mà ngươi đồng ý song tu cùng huynh ấy.
Ngọc Nhi mở miệng hỏi thẳng.
Đây là chuyện riêng giữa ta và tiền bối hạng tiểu bối vô danh như ngươi cũng xứng được biết sao ?
Thiên La Dạ Nguyệt thái độ khinh thường đáp lại.
Ngọc Nhi cứ kệ ả nữ nhân điên đó đi, không cần phí lời với ả làm gì, hạng vô danh tiểu tốt như ả chúng ta cũng không thèm phải quan tâm làm gì cho đỡ đau đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.