Chương trước
Chương sau
Số người tham gia không nhiều nhưng chất lượng lại rất cao, Vương Hạo có thể nhìn ra được vì đây là anh tài do tông môn phái tới làm sao có thể không lợi hại cho được, xem ra họ cũng rất giống hắn rất coi trọng Thanh Long Đan.
Vương Hạo biết chắc lần đan hội này sẽ gặp rất nhiều khó khăn hắn còn chưa dám chắc bản thân sẽ dành quán quân nhưng cũng chỉ biết hết sức.
" Nếu có cơ hội ta muốn được so tài với quần hùng, tuy rằng chưa được gặp Vân Dương tiền bồi lần nào, nhưng năm đó ngài ấy cũng một thân thiên phú dành lấy quán quân ở trong một đại hội luyện đan cao cấp hơn ở trung đô, ta có được bí tịch ngài ấy để lại cũng được xem là đệ tử của ngài ấy, sao có thể làm mất danh tiếng của sư phụ mình được."
Khóe miệng của Vương Hạo nhếch lên, trong đồng tử lóe lên ngọn lửa đầy nhiệt huyết tuổi trẻ hừng hực khí thế .
Trông thấy khuôn mặt Vương Hạo tươi cười, đám người Dư Ninh phía Thiên Huyền Tông liếc nhìn nhau cười một cái, lần đan hội này xem ra có trò vui để xem, hơn nữa họ cũng rất hiếu kỳ, đan hội lần này ai có thể ngăn cản bước chân của hắn.
Lần đan hội này chính là ngọa hổ tàng long, anh tài để lộ thiên phú che dấu bao lâu.
Nói về Bắc Minh Thần Tông, ngoài Tiêu Thanh Hà và Lăng Nhất Tiêu ra còn có, Đổng Quân và một thiếu nữ xinh đẹp diện y phục đen nóng bỏng, nữ nhân này chính là Chu Tích, một thiếu niên y phục đen trên mặt có một vết sẹo dài bên mắt trái chính là Dương Chính, họ đều là những nhân tài kiệt suất của Đan Thánh Phong.
Thanh Hà tỷ, người ngồi trên kia chính là Vô Tâm, đệ tử nổi tiếng thời gian gần đây của Đan Thánh Phong ta sao ?
Chu Tích nữ tử liếc nhìn phía trên lâu các nơi mà một thiếu niên cùng một nữa nhân đang ngồi trò truyện vui đùa, vẻ mặt tò mò hỏi.
Hiện giờ đã không còn là đệ tử của Bắc Minh Thần Tông chúng ta, hắn ta vì thành thân sớm phạm vào quy định của tông môn nên bị trục xuất .
Tiêu Thanh Hà thở dài nói.
Ha ha, ta biết ngay mà cái loại vô dụng này có thể làm được trò trống gì , mới có tý tuổi bước ra khỏi tông môn đã đi tìm nữ nhân trăng hoa , bị đuổi cũng chỉ là chuyện sớm muộn .
Đổng Quân cười chế giễu nói .
Lời này nói ra khiến Lăng Nhất Tiêu giận giữ vô cùng, mở miệng quát.
Ngu ngốc, ngươi thì biết cái gì, cho ngươi tu luyện mười, hai mươi năm nữa cũng không bằng một góc của hắn, suốt ngày chỉ biết nói xấu người khác, sao tông môn ta lại chứa chấp loại người như ngươi.
Đổng Quân nghe vậy khuôn mặt trở nên cứng đơ không nói được lời nào, đệ nhất thiên bảng thánh tử như Lăng Nhất Tiêu chưa gặp Vô Tâm lần nào sao lại bênh vực hắn như vậy, không lẽ trước đây họ từng quen biết.
Tiêu Thanh Hà nghe vị đệ nhất này nói vậy, bản thân xấu hổ thay cho Đổng Quân, hắn ta chỉ có thể ra uy trong tông môn, thế giới ngoài kia kỳ nhân dị sĩ rất nhiều hắn ta bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Bên phía Thiên Huyền Tông đúng như những gì mà Lăng Nhất Tiêu lo sợ trước đó, Lục Thiếu Cung hôm nay cũng đã xuất hiện, hắn xuất hiện trong bộ đồ màu trắng nho nhã thu hút bao ánh nhìn của phái nữ, nghe đồn vị thiếu niên này không nhưng thiên phú cao siêu ngay cả luyện lan cũng không phải hạng tầm thường, hôm nay đến luyện đan sẽ chính là vật cản lớn nhất cho Bắc Minh Thần Tông.
Vương Hạo, lần này xuất trận phải cố gắng lên đấy, đừng để cho tông môn mất mặt. — QUẢNG CÁO —
Lục Thiếu Cung quay đầu nhìn hắn khẽ nhắc nhở.
Vương Hạo híp mắt gật đầu đáp lại.
Tiêu Thanh Hà cũng tham gia, lần này ta sẽ không thua cô ta !
Một thiếu nữ dáng người thanh mảnh, diện y phục tím bên phía Thiên Huyền Tông hiện vẻ phấn khí lên tiếng nói.
Tần Nguyệt, ngươi vẫn có nghĩ đến chuyện cũ đó sao, vẫn có ý định trả thù cô ta.
Lục Thiếu Cung cười nói.
Hừm, vậy thì đã sao, hôm nay nhất định sẽ cho cô ta bẽ mặt.
Tần Nguyệt liếc nhìn Tiêu Thanh Hà kia với ánh mắt khinh thường nói.
Trông thấy khuôn mặt bực bội của nữ nhân này, Tiêu Thanh Hà càng thêm vui sướng, trong thâm tâm còn muốn tìm cách khiến cô ta bẽ mặt thêm lần nữa.
Hôm nay thật đông đủ, không những Lục Thiếu Cung huynh cũng đến mà còn có Diệp Long ca hai cự đầu trong đám đệ tử tông môn, phen này không dành chiến thắng không được a.
Vương Hạo cười cười nói.
Tiểu tử ngươi diễm phúc không nhỏ mới vào tông môn không lâu mà đã gây động tĩnh lớn như vậy, giờ lại được Tiêu Lão xem trọng cho đi tham gia luyện đan, sợ rằng cuộc thi tranh chức vị quán quân lần này không thiếu phần của ngươi không được, ha ha.
Diệp Long thiếu niên cười trêu đùa nói.
Vương Hạo nghe vậy trong lòng tự thấy xấu hổ với bản thân, mặc dù rất muốn đạt quán quân, nhưng ở đây nhiều đối thủ mạnh như vậy đâu phải muốn là muốn được, Diệp Long nói chắc như đinh đóng cột, cũng quá khoa trương.
Phía trên lâu các, Cổ Viêm vẫn tiếp tục quan sát động tĩnh phía dưới , đây là lần đầu hắn thấy luyện đan sư loài người điều chế đan dược, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Các ngươi xem kìa trên ngực của bọn chúng có đính một tấm huy chương, nó là gì vậy, có tác dụng đặc biệt gì sao ?
Cổ Viêm cất giọng tò mò hỏi. — QUẢNG CÁO —
Đó là huân chương chứng nhận luyện dược sư, ở Bắc Đô cao nhất cũng chỉ có tứ phẩm luyện dược sư, tương ứng với bốn sao trên huân chương.
Ngọc Nhi nhỏ giọng nói.
Nói như vậy, bọn chúng chỉ luyện được đến đan dược tứ phẩm !
Cổ Viêm mở miệng phán.
Cũng không hẳn là như vậy, vẫn có những người thiên phú cao siêu có thể vượt cấp luyện đan, nhưng cũng không tránh khỏi nhưng nguy hiểm do cảnh giới linh hồn không đủ.
Ngọc Nhi cất giọng giải thích tiếp .
Tại sao trong Cửu Yêu Cung dẫn ra toàn nữ nhân có làm nổi trò chống gì không, ít nhất cũng phải giống ba tông môn còn lại phải nam nhân phụ giúp, chân yếu tay mềm thế kia chắc sớm bị loại ngay từ vòng đầu tiên thôi.
Lần này quan sát Cửu Yêu Cung, Cổ Viêm lớn tiếng nói.
Tiểu tử thối, lão nương nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy, đừng tưởng ngồi ở vị trí đấy lão nương không làm gì được ngươi, tốt nhất im mồm lại cho ta nếu không ta sẽ ném cả ba người các ngươi xuống đất.
Mộc Huyền cung chủ phẫn nộ đỏ mắt quát.
Ha ha, ta chỉ nói vui thôi, làm gì mà nóng giận vậy, dù sao ta thấy toàn nữ nhân tham gia cảm thấy chút thương xót nên quan tâm chút thôi mà.
Ngọc Nhi nghe được lời này, khẽ nhíu mày véo tai hắn một cái, đến cả tông môn trước đây mình từng học tập hắn cũng trêu ghẹo, thật phải dạy dỗ hắn một trận.
Đau …đau …ngươi lại thế nữa, ta chỉ có ý quan tâm bọn họ chút thôi mà.
Cổ Viêm bị phu nhân mình véo má mặt nhăn nhó khuôn mặt méo xệch, mở miệng giải thích.
Lần sau, ta còn thấy huynh trêu ghẹo tông môn ta, ta sẽ còn khiến huynh đau đớn hơn thế này gấp vạn lần.
Ngọc Nhi nhỏ giọng nói.
Hừm, các ngươi tưởng tông môn ta toàn nữ nhân dễ bắt nạt sao, nói cho các ngươi biết quán quân này tông môn ta nắm chắc.
Mộc Huyền tự tin nói. — QUẢNG CÁO —
Ba vị tông chủ còn lại nghe được lời này, chỉ biết cười khổ, xem ra tên tiểu tử kia đã đánh thức con mãnh hổ ngủ sâu bấy lâu nay trong bà ta, để tử tông môn họ lại có thêm một địch thủ mạnh.
……….
Từ phía sau khán đài, An Nhã diện một bộ y phục sắc hồng rực rỡ dáng thon dài thu hút ánh nhìn của các đấng mày râu tại đây, vừa mới bước lên phía bên dưới hô hào gọi tên nàng súng bái thần tượng như một tiên nữ hạ phàm.
Hoan nghênh các vị đã đến dự cuộc thi luyện đan do tứ đại tông môn chủ trì , có lẽ mọi người đều muốn nhìn ngắm Thanh Long Đan hoàn mỹ, vậy ta sẽ không để mọi người đợi lâu. Chúng ta sẽ cho mọi người xem phần thưởng trước.
An Nhã dứt lời phất tay từ trong giới chỉ lấy ra một hộp ngọc tinh xảo bốn góc hộp khắc họa bốn đầu cự long tượng trưng cho cấp bậc vương giả.
Vừa mở ra từ phía bên trong ánh sáng lục bích mang theo năng lượng khổng lồ như nước lũ ào ra bên ngoài phóng thẳng lên bầu trời.
Một con cự long khổng lồ dài chừng 10 mét gầm rú dũng mãnh phía trên bầu trời rực rỡ chói lóa, toàn thân nó tỏa ra hương thơm dược liệu ngào ngạt, thậm chí những khán giả đứng phía dưới khản đài kia chỉ hít nhẹ một hơi cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.
"Quả thật là lục phẩm đan dược hoàn mỹ chín đạo kim văn, thật đúng là thần dược, Thiên Mộng Các lần này chơi lớn quá."
Lấy trung tâm cự long chính là một viên ngọc màu lục phản phất kim sắc huyền bí xung quanh,khiến toàn bộ chúng nhân tâm thần run rẩy mà phấn khích, đích thực đây chính là thần vật hạ phàm.
Phía bên tứ đại tông chủ, lần đầu chứng kiến loại đan dược cấp bậc cao như vậy cũng phải đỏ mắt đứng ngồi không yên, cảm thấy cái giá bản thân bỏ ra rất đáng, cho dù trung đô phồn hoa cũng chưa có cái loại thần vật này, nếu mà sở hữu được không khác gì hổ mọc thêm cánh.
Là Thanh Long Đan … chính xác đây là đan dược trong truyền thuyết do tông môn chúng ta tạo ra.
Bạch Mi Lão Nhân vẻ mặt vui sướng, bật dậy khỏi ghế nhìn chằm chằm vào cự long trước mặt cười lớn nói.
Ai nói là đan dược của tông môn ngươi, ngươi luyện ra được chúng sao, mặc dù không biết lai lịch nó từ đâu mà ra chúng ta cũng không có quan tâm đến nhưng bốn tông môn ta đã quyết định dựa vào tài năng luyện đan của đệ tử phân cao thấp, nên đừng có ở đây nhận vơ đồ của mình nữa.
Hàn Đông tông chủ nhếch mép cười nói.
Bạch Mi Lão Nhân nghe lão già này nói vậy, khuôn mặt vội cau lại ngồi xuống không nói thêm lời nào, cảm giác như đang ở chín tần mây bị người ta kéo xuống đẩy ngã không thương tiếc.
Cổ Viêm phía xa trông thấy đám người này đấu đá bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, chỉ vì một viên đan dược mà trở mặt với nhau liệu có đáng không, không lẽ đây chính là bản chất của con người chỉ cần thấy lợi ích cho dù là huynh đệ cũng có thể trở mặt thành thù với nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.