Tối hôm đó tại một quán trọ trong Vân Mộng thành, Cổ Viêm và Ngọc Nhi đang trên giường ôm nhau tình tứ. Viêm hôm nay biểu hiện của huynh thật làm người ta bất ngờ đấy, rốt cuộc huynh còn giấu muội bao nhiêu chiêu bài tủ nữa vậy. Ngọc Nhi tựa đầu vào vai hắn mỉm cười hãnh diện nhìn hắn khẽ hỏi. Cái này làm sao ta biết được, chỉ là hôm nay vô thức biết thêm một cách sử dụng lửa khác nhưng cũng tốn của ta linh khí trong đan điền hết một bình nhị phẩm đan dược mà muội cho ta. Cổ Viêm kể ra tất cả mọi chuyện hôm nay xảy ra cho Ngọc Nhi nghe, hóa ra tiểu tử này có thể trụ nổi dưới tay của lão quái vật này tất cả đều là do đan dược Ngọc Nhi chuẩn bị phòng thân cho hắn, để sử dụng được sức mạnh của Thiên Sinh Linh Tinh hắn đành phải nhờ đến linh khí trong đan dược để đem ra trao đổi sức mạnh của nó, nếu linh khí không đủ trao đổi Thiên Sinh Linh Tinh cũng không cách nào sử dụng được điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn trở thành người bình thường. Nói như vậy cơ thể huynh cũng không khác gì khôi lỗi, cần phải sử dụng linh thạch thì mới vận hành được, nếu không thì có mạnh đến mấy cũng vô dụng. Ngọc Nhi nghe vậy mở miệng phán. Nói nôm na là như vậy, vì thân thể này của ta vẫn còn một số hạn chế cũng đâu phải toàn năng nếu thật phải đánh lâu dài với mấy lão quái vật đó ta không có khả năng. Cổ Viêm thở dài than phiền. Vậy sao huynh không học thêm mấy bộ công pháp phòng thân, nếu khó tìm quá muội có thể tìm cho huynh vài bộ trong Tỏa Linh Tháp có thể đem ra sử dụng, ít nhiều nếu gặp kẻ địch mạnh thì vẫn còn cách sống sót được. Haiz ! Không phải ta không muốn học mà mấy bộ công pháp đó ta đọc không có hiểu, ta đâu phải là đám thiên tài ngoài kia nhìn lướt qua cũng có thể tu luyện được thay vì bắt ta đọc sách chi bằng muội đem cho ta pháp bảo phòng thân còn tốt hơn. Về điểm này Ngọc Nhi cũng không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng pháp bảo mà nàng mang đi chỉ toàn là những thứ dành cho nữ nhân như châm cài đầu, chiến y hình dạng một chiếc váy, vòng cổ ngọc bội, ngay cả trường kiếm cũng thanh mảnh yểu điệu tôn lên vẻ đẹp của nàng, những thứ đó bảo hắn dù chắc gì hắn đã hài lòng. Ngọc Nhi này đối với vũ trụ này, muội cảm thấy có gì đó bất tiện không, chẳng hạn như thần thức hay đại loại tiếp thu một loại công pháp nào đó. Cổ Viêm chần chừ một lúc lâu cuối cùng mở miệng hỏi thẳng nàng. Đối với chuyện này muội cũng cảm thấy có đôi chút bất lợi nhưng không phải không có cách khắc phục. Có cách sao, làm cách nào. Cổ Viêm nghe nàng nói có chút hứng khởi. Theo muội được biết ở vũ trụ này con người muốn học một loại công pháp nào đó một là tự bản thân lĩnh ngộ, còn hai chính là được truyền thừa từ ai đó. Truyền thừa là sao ? Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi. Truyền thừa chính là công phải của đời trước bằng cách thức nào đó đem nó đưa vào não hải người kế nhiệm tất nhiên lúc này không cần cảm ngộ mọi thứ đã được diễn dải một cách chi tiết, nhiệm vụ của đời sau chỉ cần học theo đời trước thôi. Ngọc Nhi mỉm cười giải thích. Nghe phu nhân mình nói vậy Cổ Viêm bỗng dưng được mở mang tầm mắt, không ngờ càng tìm hiểu sâu về loài người hắn nhận ra con người càng lúc càng thú vị, trong đầu hắn lúc này lại có một ý tưởng điên rồ, nếu như có ai đó đem truyền thừa tặng cho hắn thì hắn không cần phải mất công học hành làm gì cho mệt lại có được một tuyệt thế võ học lợi hại, nếu được vậy ngày tháng xưng bá thiên hạ với hắn không còn bao xa. Nhìn cái khuôn mặt đang phởn phởn cười đắc ý kia của hắn, đến kẻ ngu ngốc cũng đoán được trong đầu hắn đang nghĩ gì, huống chi là Ngọc Nhi sao nàng có thể không nhận ra, lần này nàng lại khiến hắn thất vọng. Viêm ca chúng ta vốn không phải sinh linh trong vũ trụ này không có hình thái linh hồn giống như con người, tất nhiên sẽ không có thức hải nên cách thứ hai đối với chúng ta không có khả năng thực hiện được đâu. Ngọc Nhi nhìn hắn thở dài nhìn hắn. Vậy chúng ta phải học chay rồi. Cổ Viêm đang cười đột nhiên lại muốn khóc, đáng ra hắn nên nghĩ đến điểm này sớm hơn để tránh phải thất vọng. Học chay có sao thay vì nhờ người khác lĩnh ngộ chúng ta tự mình lĩnh ngộ có phải tốt hơn không. Ngọc Nhi mỉm cười véo má hắn khẽ khuyên. Ta đâu có thông minh như muội đâu, từ nhỏ đã được ăn học đầy đủ, muội bảo ta tự học khác nào đang làm khó ta. Cổ Viêm lắc đầu than thở. Vẫn có cách khác, nếu huynh không muốn đọc sách, huynh có thể tự mình sáng tạo ra những chiêu thức mới, giống như hôm nay huynh trêu đùa tên Lưu Thiên đó vậy. Đó cũng là một ý kiến hay, nhưng thật hao phí linh khí, đối với đồng cảnh giới còn được, còn cảnh giới cao hơn thì chỉ có thể sống sót trong tay chúng thôi, đánh bại chúng là quá khó khăn. Huynh sống sót trong tay những kẻ đó là muội mừng lắm rồi, muội cũng đâu cần huynh phải vượt cấp huynh đánh thắng bọn chúng. Ngọc Nhi nhíu mày cười nói. Vậy còn linh hồn, nghe nói con người dùng linh hồn đề do xét sự tồn tại của bất cứ sinh linh hay vật thể nào đó, chuyện này có thật không vậy. Cổ Viêm mở miệng hỏi tiếp. Đích thực là như vậy, tuy muội không có linh hồn nhưng theo như những cường giả đồng cấp của họ linh hồn của họ đã là thần hồn có thể dò xét bất kỳ sinh linh nào trong một tinh vực với họ không phải là chuyện khó. Linh hồn có thể tu luyện đến trình độ đó quả thật quá kinh người, còn chưa nói đến công kích linh hồn nó còn đáng sợ đến mức nào. Có điều muội lại không có linh hồn, muội không sợ người ta đánh lén sao. Về điểm này muội đã nghĩ đến vì vậy muội tu luyện một loại công pháp giúp cho nhãn quang có thể phát hiện bất kỳ đối phương nào ở trong phạm vi của nó, tuy rằng không được rộng như những cường giả sử dụng linh hồn nhưng đại khái có thể thay thế cho linh hồn cảm ứng. Ngọc Nhi khẽ cười giải thích tiếp. Không phải con người đúng là thiệt thòi lớn của chúng ta a. Cổ Viêm bất đắc dĩ cười khổ. Cũng không phải thiệt thòi lắm đâu huynh xem muội này tu vi cũng đâu phải thấp, hơn nữa hiện giờ còn vượt qua cả Vân Dương đấy. Vân Dương đó là một thiên tài sao muội vượt qua được hắn. Tiểu tử đó đích thực có nhiều kỳ ngộ hơn muội cho dù ở Phục Long Đại Lục hay Thiên giới đều khiến cho người ta phải ghen tỵ, tuy vậy hắn ta vẫn còn có hạn chế về linh hồn nên bị áp chế cảnh giới, còn muội không có linh hồn nên không bị áp chế cảnh giới, người thiên giới thấy muội thực lực tăng nhanh thì họ sẽ thi nhau tranh dành muội đem về thế lực họ bồi dưỡng lúc đó thiên tài địa bảo muội thiếu. Ngọc Nhi giải thích tiếp. Tên tiểu tử đó cho đến tận bây giờ tu vi đã ở trình độ nào rồi. Cổ Viêm nghe đến đây sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn nàng hỏi. Sao huynh lại muốn biết, không phải huynh ghét hắn lắm sao. Ngọc Nhi nhìn hắn cười trêu đùa. Ta chỉ muốn biết hiện giờ ta và hắn khoảng cách xa đến đâu, liệu ta sau này có thể đuổi kịp hắn không ? Cổ Viêm nét mặt có chút buồn nhìn nàng hỏi. Từ khi lên thiên giới muội và hắn cũng không có chạm mặt nhau nhiều, hắn và muội ở hai tinh vực cách rất xa gần như mất liên lạc, đến cả muội muội Thanh Thanh của muội hiện làm thê tử của hắn cũng không gặp thường xuyên, nhưng có một lần cách đây 150 năm về trước muội có gặp qua hắn, lúc đó tu vi của hắn không kém cạnh gì muội nhưng những năm gần đây trong Chí Tôn Thánh Nhân Bảng không có tên của hắn với thiên phú nghịch thiên của hắn rất có thể đã đạt đến Thánh Nhân Chi Cảnh sẽ không quá lâu có thể đột phá lên Chí Tôn Thánh Nhân. Ngọc Nhi mở miệng phỏng đoán. Sắp đạt đến Chí Tôn Thánh Nhân, khoảng cách giữa ta và hắn thật quá xa. Cổ Viêm nghe đên đây thật sự không khỏi rùng mình về thiên phú của tên Vân Dương này. Lúc này đây Cổ Viêm hoàn toàn tuyệt vọng, với trình độ hắn hiện tại muốn đuổi theo tiểu tử đó hoàn toàn không có khả năng. Viêm ca, huynh ổn chứ. Thấy Cổ Viêm tâm trạng u buồn, Ngọc Nhi tâm trạng cũng không được vui bên cạnh khẽ hỏi thăm. Quá yếu thực lực ta quá yếu, làm sao đây làm cách nào mới thể đạt đến trình độ của hắn đây. Cổ viêm nghiến răng trong bất lực tay ôm chặt Ngọc Nhi. Cũng không phải không có cách để vượt qua hắn, huynh đừng quá nản trí. Ngọc Nhi khẽ cười chấn an. Có cách sao, cách nào ? Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi. Cách thứ nhất chính là bước vào còn đường ma đạo, cách này có thể khiến tu vi tăng nhanh chóng nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc phải trả một cái giá không nhỏ thậm chí là vô cùng tàn khốc. Vậy còn cách thứ hai. Cổ Viêm vội bỏ qua cách thứ nhất, hỏi nàng tiếp. Thiên Sinh Linh Tinh, tuy muội không biết thứ này của huynh rốt cuộc có bao nhiêu tác dụng, nhưng nhìn qua những sức mạnh nó đem lại cho huynh thì khả năng cao nó còn giúp huynh tăng tu vi, nhưng bằng cách nào thì muội không biết, cái đó còn tùy thuộc vào huynh. Thiên Sinh Linh Tinh mặc dù cho ta rất nhiều loại năng lực kì quái khác nhau nhưng để nó giúp ta tăng tu vi thì chắc không có khả năng đó đâu, chí ít hiện tại ta chỉ có thể điều khiển các nguyên tố còn về những năng lực khác ta chưa biết rõ về nó. Nói vậy huynh muốn chọn cách thứ nhất ? Ngọc Nhi nét mặt có chút bất an hỏi hắn. Tạm thời ta vẫn còn đang suy xét có nên bước chân vào con đường ma đạo hay không, nhưng nếu không còn sự lựa chọn nào khác thì chỉ đành vậy thôi. Cổ Viêm gượng cười nói. Không được, muội không cho phép bước vào con đường ma đạo, bằng bất cứ giá nào muội cũng sẽ giúp huynh nhanh chóng đẩy nhanh tu vi, ở Thiên giới muội cũng được xem là người có địa vị tất sẽ có cách giúp được huynh. Vì vậy huynh tuyệt đối đừng bước chân vào ma đạo. Ngọc Nhi sắc mặt lo lắng khẽ khuyên. Có phải muội lo ta một khi dấn thân vào ma đạo sẽ trở thành kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ đúng không ? Vậy là muội nghĩ nhiều rồi, muội đừng quên rằng trong ma đạo và chính đạo đều có một chữ " Đạo ". Đạo này chính là đạo tâm, chỉ cần tâm tính không thay đổi thì ta vẫn là ta, vậy thì chính đạo với ma đạo cũng có khác gì nhau đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]