Chương trước
Chương sau
Tiểu tử thối, ngươi giỏi lắm ngay cả thiên đạo cũng không sợ, trước giờ ta chưa từng thấy ai gan lớn như ngươi.
Được thôi nếu ngươi đã cương quyết khước từ ta như vậy, ta đây cũng chẳng muốn ép buộc ngươi thêm làm gì, dù sao trên thế gian này còn nhiều kẻ tài xuất hơn ngươi không khó để chọn một người thay thế ngươi.
Tiểu Dâm Đạo nhếch miệng nói.
Nói xong rồi thì biến đi chỗ khác cho ta, đừng có ở đây làm phiền ta và phu nhân ta động phòng…
Cổ Viêm vẫy tay phải làm hành động đuổi đi.
Tiểu Dâm Đạo nghe vậy chỉ biết lắc đầu thở dài ngao ngán, mặc dù tính cách của Cổ Viêm hắn rất thích nhưng có điều tiểu tử này quá cứng đầu cơ hội tốt như vậy mà từ chối, có trách chỉ trách hắn có phúc không biết hưởng.
Sau khi giải trừ khế ước giữa mình và Cổ Viêm, tiểu Dâm Đạo chớp mắt dịch chuyển biến mất tại căn phòng của Ngọc Nhi.
Sau khi tiểu Dâm Đạo rời đi, Ngọc Nhi giờ mới thò đầu ra khỏi chăn bật dậy khỏi giường tiến đến gần Cổ Viêm sắc mặt có chút lo lắng nhìn hắn.
Viêm ca !
Ngọc Nhi nắm tay hắn thấp giọng nói.
Được rồi, không cần lo lắng cho ta, tạm bỏ qua cái cuốn hắc thư xấu xa đó, chúng ta làm nốt hiệp cuối nữa rồi ngủ nào.
Cổ Viêm cười nói.
Lại làm nữa sao, ngày hôm nay chúng ta làm đến ba bốn hiệp rồi đó, huynh không thấy mệt sao ?
Ngọc Nhi giật mình hỏi.
Ta cảm thấy bản thân mình vẫn còn sung sức lắm, không lẽ một chí tôn thánh nhân như muội đến điểm này lại không bằng một người phàm như ta, đừng nói với ta muội đã mệt rồi đó.
Cổ Viêm cười trêu đùa.
Hừ, ai nói muội mệt, muội chỉ đang lo cho sức khỏe của huynh thôi.
Nếu huynh đã không mệt, cớ gì muội lại mệt cho được.
Nào, đến đi Viêm ca, hôm nay muội sẽ chiến đấu với huynh cho đến khi huynh mệt đến kiệt sức thì mới thôi.
Chớp mắt Ngọc Nhi đã cởi sạch y phục trên người xuống nằm sẵn trên được, phô diễn toàn bộ thân thể tuyệt sắc của mình trước mặt hắn.
Lời Ngọc Nhi vừa nói làm cho Cổ Viêm không kiềm chế được sự rạo rực lao đến phía Ngọc Nhi đè cơ thể mình lên người nàng hai tay vừa nhào nằm bầu sữa trắng mịn căng tròn của nàng vừa hôi nàng.
Ngọc Nhi hai tay chỉ biết cuốn chặt lên cổ hắn, điên cuồng hôn hắn, cả hai người lao vào nhau như hai con mãnh thú, không biết thời gian trôi qua bao lâu chỉ biết khi Cổ Viêm xả hết đạn trong người nàng lúc đó trận chiến của hai người mới dừng lại.
Hộc, hộc !
Muội mệt quá Viêm ca.
Ngọc Nhi mồ hôi nhễ nhại tựa đầu vào lồng ngực hắn thở hổn hển nói.
Hộc hộc, muội thì mệt chỗ nào chỉ việc nằm im trên giường dạng háng ra hưởng thụ thôi cũng kêu mệt, nói đến mệt phải là ta mới đúng, chiến đấu với muội xong giờ đây cả người ta mềm nhũn không có chút sức lực nào đây.
Cổ Viêm sắc mặt nhợt nhạt hổn hển đáp.
Như mà, sướng lắm đúng không ?
Quảng Cáo
Ngọc Nhi cười lắm.
Sướng thì cũng sướng nhưng mà mệt thật.
Cổ Viêm bật cười.
Viêm ca này, những lời trước đó, cái tên tự nhận là Dâm Đạo với Tiểu Dâm Đạo kia nói là thật sao, thế giới này không phải là duy nhất ngoài kia còn có những thế giới khác, còn chuyện con người sau khi chết sẽ trùng sinh sang thế giới khác tất cả đều thật sao ?
Ngọc Nhi nhìn hắn nghiêm túc hỏi.
Chuyện con người có thể trùng sinh sang thế giới khác sao ?
Đương nhiên là có thật rồi, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, nói đơn giản linh hồn của con người sau khi chết ở thế giới này nếu linh hồn chưa bị tiêu tán nhờ vào một ngoại lực nào đó có thể xuyên không sang một thế giới khác tìm kiếm một thân thể mới làm lại cuộc đời, thậm chí có thể quay lại quá khứ của thế giới đó thay đổi lại vận mệnh của mình để bản thân ở tương lai không bị chết.
Nhưng những điều đó thì đâu có liên quan gì đến ta, ta mặc kệ chúng có sang thế giới này trở thành thiên tài lợi hại đến đâu, ta cũng không có hứng thú quan tâm, chỉ cần bọn chúng không làm những việc ngu ngốc cản trở cuộc sống hiện tại của ta là được.
Đứa nào dám có ý định cản trở ta, ta sẽ khiến cho chúng nó, chết không toàn thây, ta sẽ khiến chúng hồn siêu phách tán, để xem sau này chúng trùng sinh sang thế giới khác kiểu gì đây, ha ha.
Cổ Viêm cười lớn.
Viêm ca nói đúng, với con người linh hồn chính là cốt lõi của sinh mệnh, chỉ cần hủy diệt linh hồn chúng xem chúng làm cách nào trùng sinh được, huynh yên tâm sau này có kẻ nào cản trở làm hại đến tính mạng của huynh muội sẽ khiến cho chúng phải hối hận khiến cho chúng chết không toàn thây.
Giết ta sao ?
Chúng tuổi gì mà đòi giết được ta, trừ khi ta muốn chết nếu không trên đời này sẽ không có ai có thể giết được ta.
Kể cả là Thiên Đạo.
Cổ Viêm vẻ mặt tự tin nói.
…….
Ở tại trung tâm của tòa cung điện Bạch Linh đang bế quan đế tu luyện đến cấp bậc yêu tổ trong truyền thuyết.
Nữ nhân này đã bế quan suốt bảy ngày bảy đêm nhưng có vẻ như thời gian này chưa đủ để đột phá, trái lại tâm trạng hiện giờ của nàng đang lo cho Cổ Viêm, vừa nãy ở bồn tắm từ chối lên giường với hắn như vậy, không biết hắn còn giận mình không, tuy rằng lúc đó hắn cố tỏ ra vui vẻ nhưng sâu bên trong chắc hẳn hắn rất buồn bã thất vọng về nàng.
Không tu luyện nữa, Bạch Linh nhảy xuống khỏi khu vực bồ đoàn đi tìm Cổ Viêm giải thích hy vọng có thể giải thích cho nỗi khổ của mình mà tha thứ cho nàng.
Tìm khắp khu vực phòng tắm đến các tòa cung điện khác không thấy hắn đâu, cho đến khi tìm đến tòa cung điện cuối cùng nằm ở phía bắc thì mới phát hiện ra hắn.
Lúc này đây trước mặt nàng Cổ Viêm và Ngọc Nhi đang ôm nhau trong hạnh phúc đắm chìm ngủ say nồng, cả hai bộ dạng đều không một mảnh vải che thân, y phục của hai người vứt tùm lum ở dưới sàn.
Cổ Viêm, Ngọc Nhi hai người đang làm cái gì đấy.
Chuyện này rốt cuộc là sao đây.
Bạch Linh hai tay nắm chặt cắn môi hồng nhíu mày tức giận quát.
Nghe thấy âm thanh của nữ nhân khác phát ra, Ngọc Nhi và Cổ Viêm mới bắt đầu tỉnh dậy dụi dụi mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Bạch Linh, cả hai đỏ mặt xấu hổ vội lấy chăn che lại thân thể của mình lại như một bản năng.
Ngươi … ngươi .. ngươi không đi tu luyện chạy đến đây làm gì, đã vậy còn không gõ cửa một tiếng mà đã xông vào, thật không có ý tứ gì hết.
Cổ Viêm nhíu mày quát.
Quảng Cáo

Tại sao ta phải gõ cửa trong khi hai người đâu có đóng cửa, mà chuyện đó đâu có quan trọng, quan trọng là bộ dạng hai người hiện tại có phải nên cho ta một lời giải thích không ?
Bạch Linh nhíu mày hỏi lại.
Mắt ngươi cũng đâu có bị mù đâu mà không nhìn thấy, nam nhân và nữ nhân hai người ôm nhau trong bộ dạng trần chuồng trên giường không phải giao phối với nhau thì còn có thể làm gì khác cho được.
Cổ Viêm mở miệng thản nhiên giải thích.
Huynh !
Sao huynh dám nói như vậy với ta, đã vậy còn nói trong cái bộ dạng hiện tại.
Huynh thật không biết xấu hổ.
Bạch Linh tức giận quát.
Có chuyện gì ra ngoài kia hẵng nói, nhưng trước hết ta nghĩ ngươi nên ra ngoài trước đi để hai người bọn ta thay đồ trước.
Cổ Viêm mở miệng khuyên.
Được thôi.
Ta sẽ đi ra ngoài kia trước đợi hai người, ta cũng muốn nghe thử xem hai người định giải thích cho ta như thế nào đây.
Bạch Linh dứt lời ngay sau đó quay đầu cất bước rời đi, đóng sầm cửa lại.
Viêm ca, có vẻ Bạch Linh cô ta giận thật rồi đấy, huynh định giải thích cho cô ta chuyện này sao đây.
Ngọc Nhi thấp giọng hỏi.
Có gì mà phải giải thích, ta và cô ta đâu có phải là gì của nhau đâu, tại sao ta cần phải suy nghĩ đến cảm nhận của cô ta chứ.
Muội cũng không cần vì việc này mà suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt, mau thay y phục đi, chúng ta còn phải ra thế giới ngoài kia, ở ngoài đó vẫn còn nhiều việc chúng ta cần phải giải quyết đấy.
Ở phía bên ngoài cung điện Bạch Linh đã đứng sẵn đợi ở trước cửa, cùng lúc Cổ Viêm và Ngọc Nhi diện y phục chỉnh tề từ phía trong mở cửa bước ra.
Có phải bây giờ hai người nên cho ta một lời giải thích đúng không ?
Bạch Linh nhíu mày lạnh lùng hỏi.
Mọi chuyện rành rành trước mắt ra rồi còn giải thích gì nữa, ta và Ngọc Nhi yêu nhau sắp tới còn tổ chức buổi thành thân trở thành người một nhà chúng ta có giao phối với nhau đâu có gì làm lạ đâu, không lẽ ngươi lại nghĩ cả hai chúng ta trong bộ dạng đó ở trên giường chỉ đề nhìn nhau thôi sao ?
Trái lại ngươi với ta đâu có quan hệ gì với nhau đâu, không phải việc chính của ngươi chính là tìm đủ mọi cách mọi thủ đoạn để nâng cao tu vi của mình sớm ngày phi thăng lên thiên giới, còn ở đây quan tâm chuyện của ta làm gì.
Cổ Viêm lạnh lùng đáp.
Chứ không phải vì chuyện ta không chịu lên giường ngủ với huynh nên huynh mới tỏ thái độ khó chịu với ta như vậy đúng không ?
Ta thật không ngờ huynh lại loại người xấu xa như vậy, huynh thật đúng là một tên tiểu dâm tặc xấu xa, bỉ ổi vô liêm sỉ.
Bạch Linh ta hôm nay mới nhìn thấu được bộ mặt xấu xa của huynh, huynh thật khiến ta quá thất vọng.
Bạch Linh trừng mắt nước mắt như sắp tuôn ra nhưng vẫn cố kìm nén lại mở miệng quát.
Quảng Cáo
Phải, ta chính là loại người xấu xa bỉ ổi vô liêm sỉ vậy đó thì đã làm sao ?
Trái lại là ngươi, ngươi tưởng bản thân mình tốt đẹp lắm sao, chẳng phải mục đích cuối cùng của ngươi chính là lợi dụng ta để đạt được mục đích của mình sao.
Bạch Linh à, ngươi không cảm thấy bản thân mình làm vậy với ta không thấy quá đáng sao, cho dù có là lợi dụng đi chăng nữa cũng không nên xong việc mà phủi mông rời đi.
Ta đã cho ngươi nhiều lợi như vậy, cho ngươi cơ hội được sống lại, cho tộc nhân của ngươi có cơ hội được sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, giờ đây cho ngươi cơ hội để khôi phục lại nhục thân, tăng tiếng tu vi, còn bản thân ngươi cho ta được những gì nào.
Phải biết ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây, có đi thì phải có lại, ngươi thử nghĩ xem ngươi làm vậy có đúng không ?
Cổ Viêm thẳng thắn nói.
Trước giờ ta chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng huynh, chuyện khôi phục nhục thân tăng tiếng tu vi cũng chỉ là chuyện tình cờ phát sinh ra, ta thật không biết trước chuyện này nên không thể nói ta lợi dụng huynh được.
Còn chuyện lúc đó ta từ chối huynh, ta cũng đã nói rõ ràng với huynh rồi còn gì, chúng ta cần thời gian để tìm hiểu nhau nhiều hơn, dù sao ta cũng là một nữ vương của một tộc nhân thân phận cũng được xem là cao quý, cũng thể để bản thân quá dễ dãi với nam nhân khác được, về chuyện này ta cần thời gian để suy nghĩ kỹ càng hơn.
Bạch Linh vội lên tiếng minh bạch.
Nói như ngươi Ngọc Nhi ta há chẳng phải là nữ nhân dễ dãi, ở trên thiên giới hay ở phàm giới hiện tại duy chỉ có Viêm ca là người mà ta để, còn đám nam nhân khác có là thiên tài xuất chúng đâu với ta cũng chỉ là hạnh cỏ rác.
Bởi vì sao ta lại nói thế, đơn giản vì đám nam nhân đó đầu óc chúng quá thông minh quá nguy hiểm, đối với nữ nhân luôn tỏ ra cái khuôn mặt thánh thiện dùng những hành động tử tế lời nói ngon ngọt để lấy lòng chúng ta, miệng thì luôn miệng trong trái tim ta chỉ có muội, nhưng đến khi chinh phục được trái tim của nữ nhân chúng ta rồi, thì cái bản tính tham lam của chúng một lần nữa trỗi dậy cứ xa chúng ta là kiểu gì cũng đi tán tỉnh nữ nhân khác, loại nam nhân giả tạo như vậy có thể với nữ nhân các ngươi là điểm để các ngươi yêu thích, nhưng với ta thì không ?
Ngọc Nhi thẳng thắn giải thích.
Nói như ngươi, Cổ Viêm cũng đâu có khác gì chẳng phải vẫn giống như đám nam nhân thối khác đấy sao, bản tính của hắn cũng giống như chúng thích núi này trông núi nọ, hắn xấu xa như vậy, ngươi vẫn còn yêu thích hắn sao, đã vậy còn trao thân cho hắn, ngươi không cảm thấy làm như vậy là quá mạo hiểm với bản thân mình sao?
Bạch Linh bật cười trêu đùa.
Viêm ca cũng là nam nhân, chuyện huynh ấy đứng núi này trông núi nọ như ngươi nói tương lai không phải không thể xảy ra.
Nhưng ít ra con người huynh ấy trước giờ luôn thật thà, ghét ai thì mắng chửi trước mặt họ cho thoải mái không để trong lòng, bản tính huynh ấy có xấu xa bỉ ổi như thế nào tất cả đều thể hiện hết trên khuôn mặt không một chút giấu diếm, điều đó khiến ta cảm thấy yên tâm dễ gần huynh ấy hơn là đám nam nhân ngoài kia tất cả bọn chúng chẳng qua chỉ là một lũ giả nhân giả nghĩa lợi dụng chinh phục nữ nhân chúng ta xong thì lập tức phủi mông bỏ đi.
Với ta, ta không cần nam nhân của mình phải quá tài giỏi xuất chúng về mọi mặt, thiên phú thấp có thể từ từ phát triển tư chất bình thường có thể nhờ vào cơ duyên để thay đổi nhưng bản chất xấu xa lòng dạ nham hiểm thì ăn sâu trong máu không cách nào thay đổi được, ta chỉ cần một nam nhân đối xử với ta thật lòng thật dạ yêu ghét rõ ràng không một chút giả dối, cho dù bản tính có xấu xa ta cũng chấp nhận ít nhất cũng không phải là loại người gian xảo như đám nam nhân ngoài kia.
Ngọc Nhi khoác tay Cổ Viêm nhìn hắn cười nói.
Chứ không phải muội chọn ta là vì nghĩ ta đầu óc đơn giản ngu dốt, lấy về dễ bề quản lý sao?
Nói cho muội biết rõ Cổ Viêm ta đầu óc không hề đơn giản chút nào đâu, ta từ nhỏ được mọi người nhận định là thông minh nhất xóm, tư chất thiên tài ngàn vạn người mới có một người, đám thiên tài kia làm gì có tuổi sánh được với ta.
Ta cũng biến nói xấu sau lưng người khác đấy, có thể muội chưa biết trước đây ta nói xấu sau lưng muội còn nhiều hơn ăn cơm, không những vậy còn có lòng tham vô đáy, nói chung là đám nam nhân ngoài kia có điểm gì tốt ta đều tốt hơn chúng, có điểm gì xấu xa ta cũng đều xấu xa hơn chúng, ta là thiên hạ vô địch độc nhất vô nhị trên thế gian này cái gì người khác không làm được không có nghĩa là ta không làm được.
Cổ Viêm vẻ mặt đắc ý vỗ ngực khoa trương nói.
Hì hì ….
Phải phải Viêm ca của muội cái gì cũng là nhất, chính vì những cái nhất đó của huynh mà muội mới yêu thích huynh đấy.
Ngọc Nhi che miệng tủm tỉm cười nói.
Trông thấy cặp đôi này tình tứ nói chuyện vui vẻ với nhau như hai đứa con nít, Bạch Linh giờ mới ngộ ra một điều, có lẽ tính yêu đẹp nhất chính là tình yêu trong sáng không một chút thủ đoạn mưu tính nào, cũng chính vì Ngọc Nhi quá hiểu rõ bản chất của Cổ Viêm nên nữ nhân này mới chọn hắn làm một nửa còn lại của mình để yên bề gia thất.
Khoảnh khắc này trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ, có lẽ bản thân mình không nên xen giữa vào cuộc tình giữa hai người, bởi vì tính yêu mà có quá nhiều người xen vào sẽ không còn trọn vẹn hoàn hảo như trước nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.