Đi một vòng quanh kho bảo vật của Thiên Mộng Lâu hầu hết những bảo vật này không có mấy tác dụng với hắn, nhưng đối với hai người Tạp Tiểu Tu, Tạp Bao Tử trông chúng lúc này ánh mắt không thể rời khỏi mấy tủ chứa bảo vật này tham lam muốn lấy hết tất cả chúng. Lão đại thanh kiếm này ta có thể lấy được không ? Tạp Tiểu Tu tay cầm một thanh trường kiếm sắt bén phản phất quang lam sắc trên tay loảng choảng chạy đến mừng rỡ hỏi hắn. Hàn Băng Linh Kiếm, trung phẩm huyền bảo được khảm Huyền Băng Thạch được lấy từ Băng Vực Yêu Đảo đối với võ vương cảnh trở xuống hỗ trợ rất nhiều trong chiến đấu. An Nhã đứng ở bên cạnh mở miệng giải thích. Vũ khí lợi hại như vậy, ngươi mới chập chững bước vào khai linh dùng nó có quá sức không, hay là thôi đi lựa chọn món nào phù hợp với bản thân mình thì tốt hơn, ngươi mà cầm loại vũ khí quý hiếm như vậy sớm muộn cũng có ngày gặp họa sát thân ! Cổ Viêm vẻ mặt không hài lòng cất giọng hỏi. Hì hì , thì ta chuẩn bị trước cho bản thân, hiện giờ có thể ta không dùng được nhưng tương lai nhất định không thể thiếu, huynh yên tâm đi ta sẽ không mang nó ra bên ngoài khoe khoang đâu. Tiểu Tu âu yếm trường kiếm trong tay vô tư đáp lại. Lão đại ta cũng đã lựa xong cho mình một bảo vật, huynh xem có được không ? Tạp Bao Tử vẻ mặt hớn hở chạy tới cầm trên tay một quyển võ kỹ rách nát mở miệng hỏi hắn. Võ kỹ Địa Nham Thạch Chưởng, huyền giai võ kỹ cấp thượng phẩm đối với người địa thể chất vừa có tác dụng luyện thể, hóa thạch giáp để phòng ngự …. An Nhã mở miệng giải thích tiếp. Lão đại .. Trông khuôn mặt cố tỏ ra dễ thương năn nỉ của bọn chúng khiến Cổ Viêm không cách nào từ chối với chúng được, chẳng mấy khi được tặng một bảo vật trị giá lớn đến vậy cho dù bản thân không cần nhưng đối với người khác là cả một gia tài. Nếu hai người các ngươi đã thích nó đến vậy, ta sẽ tặng chúng cho các ngươi, nhớ kỹ phải chăm chỉ luyện tập đấy. Cổ Viêm gật đầu cười nói. Đa tạ lão đại ban thưởng. Cả hai đồng thành mừng như điên đáp lại. Vô Tâm thiếu hiệp còn hai bảo vật nữa ngài có thể chọn không biết đã ưng ý được cái nào chưa ? Quảng Cáo An Nhã mỉm cười khẽ hỏi . Không dấu gì ngươi, ta và Anh Túc cô ta chuẩn bị sắp thành thân cần một bộ lễ phục không biết chỗ các ngươi có một bộ nào đặc biệt không ? Cổ Viêm thẳng thắn hỏi . Cái gì , ngươi mới có 15 tuổi mà đã muốn thành thân rồi sao, có quá sớm không vậy ? An Nhã nghe sửng sốt không dám tin vội hỏi lại. Có gì lạ đâu, chỉ cần Vô Tâm ta muốn không chuyện gì có thể làm khó ta. Cổ Viêm thản nhiên đáp lại. Anh Túc cô nương có thật như lời Vô Tâm thiếu hiệp nói, hai người sẽ thành thân với nhau ? An Nhã quay sang phía thiếu nữ tử y kinh ngạc hỏi lại. Ngọc Nhi nghe thấy nàng ta nói vậy mặt đỏ như trái hồng gật đầu đáp lại điều này chứng minh một lần nữa lời hắn nói hoàn toàn chính xác. Điều An Nhã ngạc nhiên Anh Túc nữ tử này ngoại hình cũng chỉ xem ở mức bình thường so với nàng nhan sắc có phần không bằng không có thiên phú chỉ là người thường tại sao Vô Tâm kia lại có thể tùy ý lấy nàng ta được, rõ ràng người ngoài nhìn vào thấy hai người không xứng với nhau. Về chuyện này chính là do Ngọc Nhi cố tình giấu tu vi thật của mình đi lấy cái tên Anh Túc thay đổi chút dung mạo ngoài vào để tránh mọi người để ý, chỉ duy nhất có Cổ Viêm mới có tư cách nhìn thấy dung mạo tuyệt trần của nàng mà An Nhã kia tu vi sao có thể so với nàng mà có thể nhìn ra được. Nếu hai vị đã quyết định thành gia lập thất, An Nhã xin được chúc mừng cho hai vị nhưng rất tiếc chỗ ta không có loại lễ phục đó. An Nhã lắc đầu cười nói. Không có sao, nếu thế Anh Túc ngươi có thích món bảo vật nào ở đây lựa chọn một cái đi, rồi còn phải ra tiệm y phục lựa chọn lễ phục. Cổ Viêm nắm tay nàng giục nói. Ngọc Nhi nghe hắn nói mặc dù không hứng thú những cũng không thể từ chối được thong thả bước đi tùy ý lựa chọn. Ngắm nghía một lúc lâu, cuối cùng cũng có thứ lọt vào tầm mắt của nàng, thứ nàng lựa chọn lại là một lệnh bài màu đen cũ nát bám đầy bụi trông không có gì đặc biệt. Anh Túc tiểu thư cô suy nghĩ chưa lệnh bài vô danh này đã cất giữ ở đây mấy chục năm đến giờ ta cũng không biết lai lịch nó vậy mà cô lại chọn nó. An Nhã giật mình vội hỏi. Quảng Cáo
Ta cũng chi tùy hứng mà thôi dù sao đây là tên tiểu tử đó bảo ta lựa chọn, không lẽ An Nhã tiểu thư muốn thu lại những gì đã nói. Ngọc Nhi giọng điệu trêu đùa nói. Anh Túc tiểu thư hiểu lầm rồi, ta đâu có ý đó nếu tiểu thư thích nó đến vậy có thể giữ lại nó. An Nhã cường gượng gạo nói. Anh Túc ngươi xem ta tìm được thứ gì này ! Cổ Viêm vẻ mặt hớn hở tươi cười chạy tới nói. Trên tay hắn lúc này cầm một chiếc trâm cài đầu bằng vàng lộng lẫy khắc họa hoa văn một chiếc lông vũ được đặt trong chiếc hộp gỗ tinh xảo đã mở ra. Đây là … Ngọc Nhi hai mắt mở to mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào trâm cài đầu kia, có vẻ như đối với vật này rất quen thuộc với nàng . Sao vậy, không phải nữ nhân các ngươi rất thích mấy cái thứ đồ trang sức này sao , nói cho ngươi biết nó không những là trâm cài đầu nó còn là một kiện địa cấp linh bảo thượng phẩm. Cổ Viêm vẻ mặt tự tin nói. Xin lỗi hai vị, kiện linh bảo này chúng ta không thể đem tặng được, Kim Phượng Đế Châm này chính xác là một kiện thiên cấp linh bảo hạ phẩm nhưng vì bị người ta dùng thủ thuật phong ấn tác động nên nó nên mới trở thành địa cấp linh bảo là vật phẩm quý giá nhất mà Thiên Mộng Lâu từng sở hữu chỉ trưng bày không bán không, không đem tặng. An Nhã cúi đầu tạ lỗi khẽ giải thích. Không được sao, rõ ràng các ngươi nói có thể tùy ý lựa chọn bảo vật trong đây vậy mà giờ định nuốt lời sao ? Cổ Viêm nghe nàng ta nói vậy, cau mày quát. Huynh có thôi đi không, chẳng phải người ta đã nói rõ không thể đem tặng được, đừng có làm khó người ta nữa, mau chọn vật phẩm khác rồi rời đi. Ngọc Nhi mở miệng khẽ khuyên. Không được, thứ này ta đã nhắm chúng tuyệt đối sẽ không trả, nếu các ngươi mà có ý định dành giật lại thì phải hỏi nắm đấm của ta trước. Cổ Viêm quyền thủ nắm chặt vẻ mặt hung hãn nói. Quảng Cáo Vô Tâm thiếu hiệp trước hết hãy để ta kể cho ngài câu chuyện về lai lịch của châm cài đầu này, ngài sẽ hiểu tại sao chúng ta lại giữ chúng lại mà không đem bán . An Nhã nhỏ giọng nói tiếp. Lai lịch ! Rốt cuộc cái châm cài đầu này còn có bí mật nào nữ mà nhất định các ngươi phải giữ lại , mau nói thử xem . Vô Tâm thiếu hiệp có lẽ không biết chiếc Kim Phượng Đế Châm này có niên đại hơn hai trăm năm mà người chế tạo ra nó là võ thần Vân Dương năm đó tốn không ít tài nguyên trân quý để tặng cho người mình yêu chỉ có điều lại bị nàng ta từ chối khiến nó trở thành vô chủ lưu lạc khắp nơi rồi cuối cùng khoảng 50 năm về trước chủ nhân của Thiên Mộng lâu cũng chính là phụ thân ta vô tình sở hữu được nó. Tặng cho người hắn yêu, rốt cuộc là ai ? Cổ Viêm hiếu kì mở miệng giục nó. Câu chuyện này là do mọi người đồn thổi không biết thông tin có chính xác không, nhưng ta nghe nói rằng năm đó sau khi võ thần Vân Dương tiêu diệt được Huyết Ma Đế của ma tộc, ngay sau đó liền tổ chức hôn lễ với hai vị nữ nhân xinh đẹp, là võ đế Phượng Thanh Thanh của nhân tộc và Huyền U Linh của xà nhân tộc, ngoài ra còn có một vị đại mỹ nhân khác dung mạo được xem là đẹp nhất trong ba vị võ đế mà ngài ấy từng yêu, nhưng cho đến khi chiến tranh kết thúc nàng ta vẫn giữ khoảng cách với ngài ấy, cho nên trước khi hôn lễ được tiến hành đêm hôm đó phong cảnh thơ mộng hữu tình Vân Dương võ thần quyết định tỏ tình với vị nữ đế đó mà vật tỏ tình đó là Kim Phượng Đế Châm. An Nhã mở miệng giải thích tiếp . An Nhã tỷ , chuyện này ta cũng có nghe người trong thôn nói qua, năm đó người mà Vân Dương võ thần tỏ tình chính là Phượng Ngọc Nhi võ đế, chính là tỷ tỷ được phụ mẫu Phượng Thanh Thanh võ đế nhận nuôi, nhưng cuối cùng nghe nói Ngọc Nhi võ đế không biết vì lý do gì mà từ chối tình cảm của ngài ấy rồi biến mất không một chút dấu tích để lại sự tiếc nuối cho tất cả mọi người đứng đó xem, cũng như là Vân Dương võ thần đó. Tiểu Tu nghe đến đây chợt nhớ ra câu chuyện mình được những bô lão trong thôn kể lại, vội chen lời vào nói. Đệ nói không sai, Ngọc Nhi võ đế đó thật sự không thể hiểu được lúc đó bà ấy nghĩ gì lại từ chối, rõ ràng trong trận chiến với ma tộc đã phụ giúp ngài ấy rất nhiều về thiên phú so với ngài ấy không hề thua kém, đến cơ hội vào cổ mộ truyền thừa cho võ thần cũng nhường cho ngài ấy tại sao lại không có tình cảm cho được. An Nhã nghĩ đến chuyện này vẻ mặt phức tạp trầm giọng nói. "Lại là Vân Dương, lại là tên tiểu tử đó đi đâu cũng gặp chuyện liên quan tới hắn, đáng ghét." Lão đại huynh sao vậy, bọn ta nói gì không đúng sao ? Trông thấy bộ dạng hắn đứng đơ người ra, Tạp Bao Tử lo lắng cất giọng hỏi. Độp ! Hừ, nếu các ngươi muốn giữ cái thứ rác rười này thì cứ giữ lại mà ngắm đi, ta còn có chuyện gấp xin cáo từ ! Ném mạnh hộp gỗ xuống đất như vứt một cục rác, Cổ Viêm cau mày nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]