Chương trước
Chương sau
Vô Tâm đi theo ta hôm nay ta sẽ giúp ngươi đường đường chính chính bước vào cánh cửa khu vực nhất đẳng đệ tử, để ta xem thử là kẻ nào có gan ngăn cản lại ta.
Hồng Linh đứng dậy tay nắm chặt tay hắn cau mày nói kéo đi.
Không cần ngươi ta phải bận tâm chuyện này nữa đâu, thứ ta muốn tự tay ta sẽ dành lấy về kẻ ngăn được ta phải xem có cái bản lãnh đó không đã.
Huống hồ bây giờ ta cảm thấy ở chung với đám đệ tử tam đẳng này còn vui hơn đám nhất đẳng đó rất nhiều, cái đám đó ngoài
Cổ Viêm vội giựt tay nàng ra cười nham hiểm nói.
Ngươi cười vậy là có ý gì, không lẽ ngươi định ….
Hồng Linh vẻ nghi hoặc mở miệng ấp úng nói.
Chuyện này nói sau đi vừa rồi ngươi nói tên quái vật biến thái nào đó, nói cho ta nghe thử xem rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào lợi hại đến đâu ?
Cổ Viêm cười nhếch mép hỏi.
Khương Thạch mười sáu tuổi tu vi võ linh tam trọng thiên, là người đến từ khương gia ở trung đô mặc dù tu vi của hắn ngang với ngươi nhưng nếu giao thủ sợ rằng ngươi sẽ là người rơi vào thế yếu.
Hồng Linh mở miệng đáp lại.
Tên tiểu tử đó có gì lợi hại mà ngươi tâng bốc hắn ghê vậy, nói thử đi.
Ngoài thức tỉnh Diệm Linh Kiếm ra, khi mới bước vào khai linh cảnh còn được gia tộc chiếu cố tặng cho linh thai của Địa Lân Thú một loại yêu thú cấp yêu linh ngũ giai có huyết mạch Địa Lân Hoàng (yêu hoàng) sau này đạt cảnh giới cao hơn có thể hấp thụ linh thai yêu thú cường đại hơn để tiến cấp đến võ hồn cấp bậc yêu hoàng.
Hồng Linh giải thích nói.
Ồ, thú vị đấy không nghĩ đến ngoại môn cũng gặp được một và kẻ có chút thực lực đáng để cho tên tiểu tử kia ra sức rèn luyện.
Cổ Viêm mỉm cười liếc nhìn về phía Tôn Tiểu Phúc cười âm hiểm nói.
Tên tiểu tử này sao, ngươi có đùa với ta không vậy thực lực hắn hiện giờ mới là đại võ sư ngũ trọng dựa vào đâu mà bảo hắn lên ứng chiến với tên Khương Thạch đó, như vậy chẳng khác nào bảo hắn đi tìm chết.
Hồng Linh hai mắt trợn tròn nhìn về thiếu niên trước mặt mở miệng phán.
Tên Khương Thạch mà ngươi ca ngợi hết mực đó, thực lực còn rất yếu kém không xứng làm đối thủ của ta, vậy nên cho tên tiểu tử này lên ứng chiến là hợp lý nhất.
Cổ Viêm vỗ vai Tôn Tiểu Phúc cười nói.
Tôn Tiểu Phúc làm bộ dáng gượng xấu hổ nhìn về phía Hồng Linh, bây giờ ngoài cười ra hắn còn có thể làm gì khác.
Ngươi làm vậy là có ý gì, ngươi đang trêu đùa ta đó phải không ?
Tôn Tiểu Phúc cau mày nhỏ giọng nói.
Ta cũng muốn xem thử thời gian ngươi ở chúng với đám ngươi cổ gia đó học hỏi được những gì, dù sao tên Thời Thiên đó cũng ngầm nhận ngươi là hiền tế sau này là trượng phu của A Ly không thể mãi hèn nhát đứng núp sau bóng của con gái người ta được đúng không ?
Cổ Viêm thì thầm vào tai bỡn cợt nói.
Ngươi !
Tôn Tiểu Phúc mặt đỏ bừng xấu hổ, quay sang nhìn A Ly bị nàng dùng ánh mắt không mấy thiện cảm đáp lại không biết bây giời nên cười hay nên khóc đây.
Hiện tại ở đây có những ai thuộc nhóm đệ tử mới vào dơ tay lên cho ta .
Cổ Viêm vươn thẳng tay lên phía trước rõng rạc nói.
Chúng nhân nghe vậy nhìn nhau ngạc nhiên sau đó trong đám đông có 220 người bước lên vươn tay lên đáp lại hiệu lệnh của hắn.
Ta nghe Tạp Bao Tử có nhắc đến, mỗi năm ở ngoại môn đệ tử đều được phép tham gia đại hội đấu giá do tông môn tổ chức, ở đó có không ít vật phẩm quý hiếm bổ trợ cho tu luyện chúng ta tu luyện nhưng luật lệ chỉ cho phép người mới gia nhập tông môn mới có thể tham gia, vì vậy ta quyết định dùng số điểm tích lũy còn dư ở quỹ ra đem cùng những đệ tử mới đến mang đi đấu giá kiếm một chút tài nguyên tu luyện, các ngươi có ý kiến gì không ?
Cổ Viêm rõng rạc hỏi.
Nghe thấy lão đại mình nói vậy đám người này vẻ mặt không mấy là vui nhưng vẫn phải cố gắng nở nụ cười, cứ ngỡ hắn có lòng tốt sẽ dùng điểm tích lũy của mình đem ra giúp bọn họ nhưng đâu ngờ hắn lại dùng chính điểm tích lũy mà họ đi cống nộp há chẳng phải họ vẫn phải bỏ tài sản của mình mang đi đấu giá sao, có khác gì nhau đâu.
Trại chủ ta nghĩ với số điểm tích lũy hiện tại vẫn còn quá ít, sợ rằng vẫn không đủ để đem đi đấu giá.
Tôn Tiểu Phúc mở miệng lên tiếng ngăn cản nói.
Nghe thấy Tiểu Phúc tử nói với hắn như thế, đám người kia vẻ mặt tươi tỉnh hẳn lời tiểu tử này nói cũng chính là lời bọn họ muốn nói.
Vô Tâm ta thấy tên Tôn Tiểu Phúc này nói có lý đấy, số điểm tích lũy này ngươi nên giữ lại thì hơn, nếu ngươi cần mua thứ gì cứ bảo ta dù sao về khoản điểm tích lũy ta còn dư rất nhiều.
Hồng Linh mở miệng khẽ khuyên.
Đủ rồi, các ngươi không cần phải nói gì thêm, ta khác có cách chi tiêu hợp lý tuyệt đối sẽ không phung phí số điểm tích lũy này đâu.
……
Hai ngày sau, Bắc Minh Thần Tông ngoại môn tổ chức phiên đấu giá, từ sáng sớm đã có rất đông đệ tử đến.
Trước mắt Cổ Viêm lúc này là một toà huy hoàng đại khí cung điện, vụt lên từ mặt đất, chiếm một diện tích mấy dặm, khiến người ta nhìn vào cảm thấy cực kỳ xa hoa, chỉ dành cho những kẻ có tài lực như đám đệ tử nhất đẳng nhị đẳng mới có thể dám đặt chân bước vào, còn những người tài chính không đủ như đám đệ tử tam đẳng cho dù có tư cách bước vào trong cũng chỉ là ngắm rồi lại thèm thuồng mà rời đi.
Đây chính là Bảo Điện Các.
Hồng Linh bước lên phía trước chỉ tay vào tấm bảng hiệu màu vàng kim lấp lánh nói.
Lúc này ở trong Bảo Điện Các bên ngoài, người đến người đi, nối liền không dứt, cực kỳ náo nhiệt.
Bước vào trong có một quầy đăng ký Hồng Linh tiến lên phía trước làm thủ tục đăng kí, những người khác sau đó cũng tiến tới làm theo.
Này Hồng Linh kim lệnh, tử lệnh trên tay các ngươi có tác dụng gì đặc biệt không, có phải cũng giống như ngọc giản phân cao thấp địa vị đệ tử đúng không, chẳng phải có đủ điểm tích lũy là có thể đấu giá những vật phẩm trong này sao, còn cần mấy tấm lệnh bài phiền phức này làm gì ?
Cổ Viêm tay cầm hắc lệnh bài trên tay vẻ mặt khó hiểu lên tiếng hỏi.
Lát nữa ngươi sẽ biết rõ thôi.
Hồng Linh nháy mắt đáng yêu cười nói đáp lại.
Vào sâu bên trong chỉ thấy được ở bên trong tòa đại điện này, người đông như kiến không chỉ có đệ tử bày ra các loại quán nhỏ, còn có từng toà từng toà cửa hàng mở, ở trong này, các loại binh khí, thiên địa linh vật, đếm không xuể, khiến người ta chỉ cảm thấy như là tiến vào bảo thành.
Thú vị đấy, mặc dù chỉ là phân khu ngoại môn nhưng có vẻ như ở đây cũng không có ít đồ tốt xuất hiện.
Cổ Viêm, tùy tiện nhìn về phía những vật phẩm lấp lánh một sạp hàng nói thầm một tiếng.
Bày sạp chủ nhân chính là một cái tên ngoại môn tu vi đại võ sư nhật trọng, vừa nhìn thấy đám người Cổ Viêm dừng chân trước sạp hàng của mình tản mát ra khí tức, nhất thời căng thẳng trong lòng, sau đó thân thiện cười chào.
" Các vị chỗ ta bảo vật đều có xuất xứ từ thời thượng cổ bảo đảm vật có giá trị, hàng thật giá thật …."
Cổ Viêm lời tên ngoại môn hắn không có để ý đến, thông tuệ nhãn khai mở liếc mắt nhìn, này trên sạp hàng bày ra các loại bảo vật, lập tức bị hắn xuyên thủng, không có bất kỳ chỗ đặc thù, toàn là hàng rác rưởi phế phẩm bỏ đi.
Vô Tâm ngươi nhìn lâu như vậy có phải ngắm trúng bảo vật nào rồi không ?
Hồng Linh hiếu kỳ hỏi.
Nhìn từ phía xa ta còn tưởng sẽ có nhiều vật phẩm vừa mắt với mình, nhưng khi xem xét kỹ lại ta phải nói thẳng với ngươi.
Hầu hết nhưng vật phẩm bày đặt trong Bảo Điện Các này đều là đồ dởm chả có cái nào ra hồn cả chủ yếu là đánh lừa thị giác người mua, nếu mua ở những khu chợ trong Lưu Hương Thành thì có khi giá còn rẻ hơn nhiều vậy mà dám mạnh miệng kêu đây là bảo vật từ thời thượng cổ.
Nếu đích thực là bảo vật thời thượng cổ nghĩ sao mà mấy lão già quyền cao chức trọng trong tông môn lại chịu mang ra những thứ quý báu như vậy đem ra khu vực Bảo Điện Các ở ngoại môn.
Ngươi nói cũng có lý, vật phẩm thời thượng cổ có thể là không có, nhưng nếu xem xét kỹ lại cũng có vài món có thể sẽ phù hợp với cảnh giới hiện tại của chúng ta.
Hồng Linh cười khổ nói.
Chúng ta tiếp tục đi thôi, vẫn còn nhiều sạp hàng khác để xem, hy vọng những lời ngươi nói là đúng, biết đâu sẽ có vật phẩm nào đó vừa mắt với ta.
Đi dạo quanh đại điện trên đường hắn vừa vận chuyển thông tuệ nhãn vừa lặng yên quan sát, được kết quả, để hắn không nhịn được âm thầm hoảng sợ.
Không hổ là Bảo Điện Các, càng tiến vào sâu vật phẩm trân quý càng xuất hiện nhiều đến vũ khí cấp huyền bảo cũng mang ra bán, loại vũ khí này đối với võ giả không khai linh được cực kỳ lợi giúp họ có thể giảm bớt khoảng cách những người có thể khai linh ra võ hồn đặc biệt là khí võ hồn, nhưng có điều giá trị quá đắt để hắn mất đi hứng thú.
Trại chủ , có chuyện gì vậy, không lựa chọn ra món đồ nào ưng ý sao ?
Tôn Tiểu Phúc mở miệng khẽ hỏi.
Trại chủ thân phận như nào mà có thể để ý những thứ vật phẩm tầm thường này sao ?
Vệ Ưng ( Cổ Hy ) giọng lạnh đáp lại.
Vệ Ưng nói không sai mặc dù đối với ta không có nhiều lợi ích, những đối với tam đẳng đệ tử khác lại là vật không thể thiếu, nếu có thể được mua được vài trăm kiện quá tốt, nhưng giá trị của chúng quá cao sợ rằng mua được chục kiện đã tiêu hao gần hết điểm tích lũy chúng ta có rồi.
Cổ Viêm thanh thở nói.
Chỉ cần ngươi đem cho ta hai ngàn điểm tích lũy , ta sẽ giúp ngươi thu mua toàn bộ số kiện bảo vật đó.
Hồng Linh vẻ tự tin cười nói.
Ngươi nói có thật không chỉ cần có hai ngàn điểm tích lũy là có thể thu mua được lượng lớn kiện bảo vật sao ?
Cổ Viêm hai mắt sáng bừng lộ vẻ khó tin hỏi lại.
Vô Tâm huynh đệ, ta thấy dù sao Hồng Linh cô nương cũng ở trong Bắc Minh Thần tông lâu hơn ngươi, cô ấy đã nói vậy hiển nhiên sẽ có cách.
Ngô Mãnh mỉm cười nói.
A Ly ngươi còn ngây ra đó làm gì nữa mau chuyển cho Hồng Linh hai ngàn điểm tích lũy đi, chúng ta còn rất nhiều nơi phải ghé qua trước khi phiên đấu giá bắt đầu đấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.