Nằm ở phía bắc của Bạch Dương Thành là một khu vực sa mạc rộng lớn, khí hậu ở đây còn nóng hơn trong thành rất nhiều, dị thú càng là đáng sợ, nếu không phải cường giả cao cấp đi vào khu vực sa mạc này khó mà có thể sống sót thoát ra được.
Trên bầu trời phía trước là Mộng Mộng kéo theo Chương Thanh ở phía trước, phía sau có Vương Hạo cùng Lạc Yên đuổi theo.
Trong khi Vương Hạo đang bay thì đột nhiên từ trong người hắn một tiểu long nhỏ xinh màu tím xuất hiện bên cạnh lộ ra ánh mắt như sáng ngời như nhìn thấy báu vật.
Có chuyện gì vậy ?
Vương Hạo ngạc nhiên hỏi.
Ta cảm nhận có dị hỏa hiển thế, đến lúc ta cần bổ sung năng lượng để bước vào giai đoạn tiếp theo tiến hóa.
Tiểu Thôn mở miệng nói.
Nếu ngươi có thể thôn phệ dị hỏa mà tiến hóa vậy chẳng phải ta cũng sẽ mạnh lên sao ?
Vương Hạo lộ ra ánh mắt hưng phấn hỏi lại.
Đương nhiên rồi, có điều chúng ta cần phải vào sâu hơn nữa mới có thể điều tra chính xác xem dị hỏa có tồn tại không, dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của ta.
Tiểu Thôn truyền âm đáp lại.
Dù cho Tiểu Thôn vẫn chưa hoàn toàn xác thực sự tồn tại của dị hỏa, nhưng theo cách suy đoán của Vương Hạo thì bảy tám phần là có thật mà bảo tàng khiến cho Lý Dật kia thèm khát có liên quan đến dị hỏa này.
Vương Hạo ngươi sao vậy, tự nhiên lại dừng lại.
Lạc Yên ngạc nhiên hỏi.
Không có gì chúng ta mau đi tiếp đi.
Vương Hạo cười nói sau đó tiếp tục bay tiếp.
Phía không xa đã ở bên dưới mặt đất đã có tiếng đánh nhau long trời lở đất.
Hai người đang đánh nhau không ai khác chính là Mộng Mộng và Lý Dật.
Mộng Mộng vừa thấy đám người này đang tập kết tại một vòng xoáy cát quỷ dị liền phát động tấn công giết rất nhiều thuộc hạ của Lý Dật khiến hắn ta vô cùng phẫn nộ tuyệt không thể tha thứ cho nàng ta được.
Tiểu cô nương ta không thù không oán với ngươi vậy mà ngươi dám giết người của ta, hôm nay không nói rõ ràng đừng mong rời khỏi nơi này.
Lý Dật lạnh lùng nói.
Không thù không oán ?
Thật nực cười, hai năm trước, Vô Tâm đại ca của ta bị ngươi ám hại mà mất mạng, ngươi nghĩ thử xem ta là muội muội của huynh ấy có nên trả thù đòi lại sự công bằng cho huynh ấy không.
— QUẢNG CÁO —
Mộng Mộng trừng mắt quát.
Vô Tâm, đấy không phải tên tiểu tử đạt võ hoàng cảnh đó sao, hắn chết cũng rất đáng, đến địa bàn của ta làm loạn còn dám có âm mưu thôn tính phủ thành chủ hắn có chết cũng không oan.
Lý Dật cười lớn nói.
Đáng ghét, lại dám vu oan cho Vô Tâm đại ca, ngươi có chết ngàn lần cũng không hết tội.
Mộng Mộng phẫn nộ bàn tay nhỏ xinh xuất ra một cầu lửa khổng lồ đường kính chừng một mét ném xuống tấn công Lý Dật.
Đệ tam hồn kỹ, Địa Lang Phong Sát.
Cầu lửa vừa phóng tới tấn công tới Lý Dật thì đột nhiên một đầu cát cự lang mang theo bão cát lao tới trước mặt Lý Dật ngăn chặn cầu lửa của Mộng Mộng.
Từ trong bão cát một thân ảnh nam nhân toàn thân hắc y xuất hiện xung quanh thân thể hắn luôn có những cồn cát xoay chuyển tựa như thú cưng của hắn.
Hắc Lang ngươi tới rồi sao.
Lý Dật tươi cười chào hỏi.
Ta mới rời đi có một lát mà đã xảy ra chuyện rồi, ngươi đúng là không thể để ta yên tâm được.
Hắc Lang cười chế giễu nói.
Đây là chuyện ngoài ý muốn, ta thật không biết nữ nhân trước mặt lại là muội muội của Vô Tâm đó đến để trả thù, cũng không biết từ đâu cô ta nghe được tin tức chúng ta tụ tập tại nơi này.
Lý Dật thành thật đáp lại.
Không quan trọng, chỉ là võ hoàng tam trọng ta có thể xử lý được, phong ấn sắp được giải trừ đến nơi rồi, ngươi đi canh gác trước đi, đừng để cho ai bén mảng tới gần là được, nếu chuyện này còn làm không xong nữa thì tốt nhất ngươi nên biến về phủ thành chủ đi là vừa.
Hắc Lang mở miệng ra lệnh nói.
Lý Dật tuy có chút bực trước lời nói khó nghe của Hắc Lang nhưng cũng chỉ biết ngậm ngùi nuốt lại cục tức lại, hắn mới chỉ là võ hoàng cảnh ngũ trọng còn Hắc Lang đã là bát trọng khoảng cách xa như vậy sao có thể tự tìm khổ gây sự với tên nam nhân này được, dù sao chuyện quan trọng hơn vẫn chính là bảo tàng vô giá được chôn dưới khu vực sa mạc này.
Lý Dật rời đi trước đối thủ của Mộng Mộng chính là Hắc Lang, điều này làm cho nàng ta vô cùng khó chịu, cũng không nghĩ tới tên Lý Dật này lại có trợ thủ mạnh đến vậy.
Chỉ là một võ hoàng cảnh tam trọng mà dám tới địa phận của ta quấy rối, yêu nữ ngươi chán sống rồi phải không.
Hắc Lang liếc nhìn nàng lộ vẻ cười cợt nói.
Cút sang một bên cho ta, nếu không cả ngươi ta cũng giết.
Mộng Mộng phẫn nộ quát lớn.
Đã nói nhỏ nhẹ mà ngươi không chịu nghe, vậy đành phải dùng vũ lực dạy dỗ ngươi một chút mới được.
Hắc Lang cười lớn trên tay những cồn cát ngưng tụ lại thành võ hồn của hắn, mà võ hồn này chính là khí võ hồn Lang Nha Bổng có sức công phá vô cùng kinh khủng không thể xem thường được. — QUẢNG CÁO —
Hắc Lang đã gọi ra võ hồn của mình, cũng chính lúc này Mộng Mộng phát động chân chính sức mạnh của mình.
Khi lưu ly hoa trên mi tâm nàng hiển thế toàn thân nàng lửa đỏ cháy lên hừng hực như một mặt trời thu nhỏ, bỗng chốc khiến nhiệt độ khu vực sa mạc này nóng lại càng thêm nóng.
Khí tức đáng sợ như vậy, đủ để đánh ngang ngửa với võ hoàng ngũ trọng như Lý Dật, thái độ của Hắc Lang bắt đầu nghiêm túc không thể xem thường nữ nhân Mộng Mộng này như lúc trước được.
Trên tay Mộng Mộng lúc này xuất hiện một trường kiếm sắc bén được khảm hoa văn lưu ly tuyệt đẹp, đây là một kiện trung phẩm địa bảo mà Mộc Vân trưởng lão tặng cho nàng.
Trường kiếm này trước kia đã từng theo Ngọc Nhi một thời gian khi nàng còn là võ tôn cảnh về sau tặng lại cho Mộc Vân làm vũ khí nay Mộc Vân không cần lại tặng cho Mộng Mộng dùng lại.
Lại có được vũ khí cao cấp như vậy xem ra lai lịch nữ nhân này tuyệt đối không tầm thường chút nào, nếu có thể xử lý được nàng ta vậy chẳng phải báu vật trên người nàng ta thuộc về mình hết sao.
Nghĩ đến đây Hắc Lang lại vuốt cằm đắc ý cười thầm.
Chịu chết đi !
Mộng Mộng đứng trên không trung hét lớn vung nhẹ trường kiếm vô số sóng lửa phóng xuống hướng về phía Hắc Lang tấn công.
Võ hồn chiến thế.
Xung quanh thân thể Hắc Lang bao phủ bở một lớp giáp đầy gai nhọn giống hệt với Lang Nha Bổng cầm trên tay, ở trạng thái này thực lực của hắn mạnh càng thêm mạnh.
Thân thể lao nhanh như tên bắn lao tới vung mạnh lang nha bổng đánh tan sóng lửa của Mộng Mộng lao thẳng đến vị trí nàng giáng một bổng đập xuống, Mộng Mộng một kiếm đỡ chém lại, cả hai trao đổi chiêu thức trên không trung không gian cứ ngỡ như bị xé nát.
Địa giai công phát, Viêm Hoàng Thánh Phượng.
Mộng Mộng hét lớn vung trường kiếm lên không trung bắn ra một cột lửa lên bầu trời nhuộm đỏ cả một vùng trời, hồng vân tụ tập tới phát ra hào quang chói lóa, từ bên trong một con chim lửa khổng lồ bay ra cất tiếng hót vang vọng cả đất trời.
Tiếp chiêu này của ta đi.
Mộng Mộng hét lớn vung trường kiếm xuống, lập tức chim lửa lao nhanh xuống một cách điên cuồng tấn công Hắc Lang.
Hắc Lang rất bình tĩnh, vung nhẹ lang nha bổng lên lập tức phía sau lưng cồn cát ngưng tụ ra một con cự lang khổng lồ gào thét tấn công lại chim lửa, chỉ hai ba chiêu đã đánh tan chim lửa của Mộng Mộng, dù sao thực lực của hắn chênh lệch quá lớn so với nàng, nàng thua cũng không có gì làm lạ.
Khá khen cho thực lực của ngươi nhưng nhiêu đó chưa đủ để gãi ngứa cho ta đâu, đến lúc chúng ta phải kết thúc trò chơi này rồi.
Hắc Lang nhếch mép cười một lần nữa vung lang nha bổng lên hiệu triệu cồn cát ngưng tụ ra một lang nha bổng bằng cát khổng lồ dài đến vài ba chục mét đánh xuống thân thể của Mộng Mộng khiến nàng ta nhất thời không kịp ứng phó.
Đúng lúc này từ phía xa xa một đóa hoa sen lửa màu tìm xoay tròn với tốc độ vô cùng nhanh lao tới trước mặt của Mộng Mộng va chạm với lang nhan bổng bằng cát kia sinh ra vụ nổ lớn làm cho cả Mộng Mộng và Hắc Lang bị thương nhẹ thân thể bị thổi bay hàng chục mét.
Từ phía sau Mộng Mộng một bàn tay ấm áp đỡ lấy thân thể nàng, vừa nhìn thấy nam nhân này khuôn mặt nàng liền đỏ ửng như đã gặp được ý trung nhân của mình.
Vương Hạo ca, là huynh sao.
Mộng Mộng khuôn mặt đáng yêu nhìn hắn cười nói.
— QUẢNG CÁO —
Là ta làm muội bị thương, uống viên đan dược này đi, thương thế sẽ khỏi hẳn.
Vương Hạo xòe bàn tay đưa đan dược trị thương cho nàng nói.
Mộng Mộng không do dự nuốt ngay vào trong miệng, chỉ cần là của Vương Hạo tất nhiên là đồ tốt, thuốc vừa ngấm vào cơ thể thương tích hoàn toàn bình phục quả nhiên là thần dược có khác.
Trông thấy Mộng Mộng và Vương Hạo âu yếm nhau, làm cho Lạc Yên trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu thật muốn quát cho hai người này một trận.
Cảm nhận được cỗ sát khí trên người của Lạc Yên không xa, Vương Hạo biết mình đã làm sai điều gì liền đẩy nhẹ Mộng Mộng ra, lúc này Lạc Yên mới tạm thời cho qua chuyện vừa nãy mà không tính toán với hắn nữa.
Để hắn cho ta xử lý, muội cùng Lạc Yên đi tìm Lý Dật kia đi.
Vương Hạo nói.
Mộng Mộng gật đầu nghe theo sắp xếp của Vương Hạo tiến lại gần vị trí của Lạc Yên cũng nàng ta đi về phía trước ngăn cản Lý Dật.
Hiện tại chiến trường chỉ có mình Vương Hạo và Hắc Lang tu vi cả hai đều là võ hoàng cảnh nhìn thì có vẻ Hắc Lang chiếm ưu thế về tu vi nhưng xét kỹ lại hắn hiểu rõ tiểu tử Vương Hạo mới đến chỉ dùng một chiêu đã chặn được đòn công kích lợi hại của hắn thì thực lực cũng không phải dạng tầm thường chút nào.
Tiểu tử ngươi thú vị hơn con yêu nữ kia rất nhiều, nhưng cho dù vậy muốn đánh bại ta cũng phải dễ dàng đâu.
Hắc Lang tươi cười nói.
Muốn đánh thì đánh đi, đừng có nhiều lời, hôm nay trong hai người chúng ta chỉ có một người có thể rời đi được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]