Hôm đó, ba người kia đi cả đêm không về, còn Tô Sầm Sầm thì ngủ một mạch đến tận sáng.
Mấy ngày nay, tinh thần của cô đều trong trạng thái căng thẳng, mỗi giờ mỗi phút đều nghĩ đến nhiệm vụ. Hôm qua Vu Hoàn bị ngã đau như vậy, đương nhiên tâm trạng của Tô Sầm Sầm cũng rất tốt.
Điều này dẫn đến việc cô suýt nữa thì ngủ quên.
Cô vội vã chạy nhanh đến trường, may thay kịp vào phòng học trước khi chuông kêu năm phút.
Không nghi ngờ gì nữa, vừa mới vào cửa Tô Sầm Sầm đã bị những ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn chăm chú. Tìm tòi dò xét, ngạc nhiên, khinh bỉ... Từng ánh mắt dán chặt vào cô như muốn xuyên thủng cô vậy. Đương nhiên, tình trạng này cũng không kéo dài...
Bởi vì...
"Tô Sầm Sầm!" Lâm Tư Ý chống bàn đứng lên, thái độ cực kỳ xấu: "Chân của Hoàn Hoàn đã xảy ra chuyện gì vậy hả?"
"Chân?" Tô Sầm Sầm nhướng mày, nhìn khuôn mặt tức tối dữ tợn của Lâm Tư Ý, cô cười như không cười: "Liên quan gì đến tôi."
Khi nói lời này, hai mắt của cô cong cong, lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện, trông cực kỳ vô tội, nhưng trong mắt người khác thì lại không phải như thế. Lâm Tư Ý hung hăng gào thét: "Đúng là không biết xấu hổ."
Giọng nói của cô ta không lớn không nhỏ, đủ để cho cả lớp có thể nghe thấy.
Nhất thời tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Tư Ý.
Có người cẩn thận giật nhẹ góc áo của cô ta, ý bảo cô ta đừng nói nữa.
Lâm Tư Ý càng không nghe.
Cô ta chỉ vừa nhớ tới dáng vẻ lê hoa đái vũ* của Vu Hoàn sáng nay là lại khó chịu, huống chi người đẩy Vu Hoàn chính là bạn của Tô Sầm Sầm.
*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Lâm Tư Ý cảm thấy tất cả những chuyện này chắc chắn là do Tô Sầm Sầm sai khiến. Cô ta hắng giọng: "Tô Sầm Sầm, cậu không chột dạ à?"
"Vu Hoàn bị thương ở chân, cậu thay cậu ấy lên sân khấu, vả lại điệu nhảy đó khó như vậy, chỉ một buổi chiều mà cậu đã học được rồi sao?"
Cô ta khinh bỉ cười nhạo: "Sợ là đã chuẩn bị trước hết rồi."
"Đương nhiên là chuẩn bị sẵn sàng thay thế Vu Hoàn bất cứ lúc nào!" Lâm Tư Ý hung hăng đập bàn: "Camera giám sát đã ghi lại được, hai người đẩy Hoàn Hoàn chính là Vương Minh và Trần Liên. Đó không phải là bạn tốt nhất của cậu sao?"
Lâm Tư Ý đưa ra kết luận cuối cùng: "Chắc chắn là do cậu sai khiến."
Nói đến đây, nếu là như trước kia, Tô Sầm Sầm chắc chắn sẽ cãi lại, nhưng bây giờ cô không làm thế. Mấy chuyện này thậm chí còn chẳng khơi dậy được hứng thú của cô, Tô Sầm Sầm thấy Lâm Tư Ý kích động còn tốt bụng đưa cốc nước trong tay cho cô ta.
Cuối cùng, Tô Sầm Sầm chậm rãi quay về chỗ ngồi của mình, lười biếng dựa vào ghế, lạnh lùng nhìn Lâm Tư Ý: "Cậu có chứng cứ gì không?"
Một câu nói nhẹ nhàng của cô đã lật đổ hết mấy thứ dài dòng Lâm Tư Ý vừa mới nói.
Quần chúng hóng hớt bên cạnh cũng vì câu nói này mà tỉnh táo.
Đúng vậy, nếu không có chứng cứ thì tất cả đều chỉ là nói suông.
Tô Sầm Sầm nhìn gương mặt Lâm Tư Ý lúc đỏ lúc xanh, cực kỳ hài lòng nhếch môi.
Tình huống này cũng không làm cô ngạc nhiên lắm, Tô Sầm Sầm biết chắc Vu Hoàn sẽ ngáng chân cô nên đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, còn Lâm Tư Ý thì chưa. Cô ta hơi há mồm định cãi lại, nhưng lại bị người bên cạnh nhanh tay bịt miệng lại rồi kéo ngồi xuống.
Lúc này ở sau cửa của lớp mười, Vu Hoàn vịn tường thong thả xoay người.
Cô ta đã sớm đoán được Lâm Tư Ý không nói lại Tô Sầm Sầm, nhưng không sao cả, ý định của cô ta chỉ là làm mọi người ghét bỏ Tô Sầm Sầm thêm một chút mà thôi.
Mắt cá chân của Vu Hoàn quấn băng vải rất dày, nhìn hơi vụng về nhưng thực ra chẳng ảnh hưởng gì đến việc đi đường của cô ta.
Bước chân của cô ta vững vàng mạnh mẽ, tới gần cửa lớp thì cố tình bước chậm lại.
Cô ta vịn tường chậm chạp bước từng bước, lập tức khơi gợi sự đồng tình của các bạn học.
Có người chạy tới dìu cô ta vào phòng học, Vu Hoàn cười nói cảm ơn, nhưng trong đáy mắt lại xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Không cần vội. Chắc chắn sẽ còn có cơ hội.
---
Thời gian hai tiết học trôi qua rất nhanh.
Chuông tan học vang lên, các bạn học trong lớp rất tự giác đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Sầm Sầm đi sau mọi người, chậm rãi đi ra ngoài.
Có điều chưa đợi cô đi tới cửa lớp đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi lại.
"Tô Sầm Sầm."
Lý Lăng Phong là giáo viên nữ có tuổi không lớn lắm, đeo một cặp kính đen, tóc dài búi sau đầu giống như thành phần trí thức.
Cô giáo vừa xuất hiện, các bạn học đang đi không tự chủ đều đồng loạt dừng lại, tất cả quay đầu nhìn cô ấy.
"Các em nhìn cái gì, mau ra sân thể dục đi."
Lý Lăng Phong vẫy tay, bước nhanh tới trước mặt Tô Sầm Sầm: "Tới đây, đến văn phòng với cô."
Văn phòng?
"Có chuyện gì sao cô?" Tô Sầm Sầm cẩn thận không đi cùng Lý Lăng Phong ngay.
Không phải là cô chuyện bé xé ra to, chủ yếu là do học sinh luôn có cảm giác sợ hãi với văn phòng, huống chi dáng vẻ của Lý Lăng Phong bây giờ còn rất sốt ruột. Hay là nguyên chủ để lại vấn đề rối rắm gì rồi?
Nhìn thấy Tô Sầm Sầm đang nghi ngờ, Lý Lăng Phong vỗ vai cô an ủi: "Không phải chuyện gì xấu, em cứ tới là được."
Đã nói đến như vậy rồi, Tô Sầm Sầm cho dù không muốn đi cũng phải đi.
Trong văn phòng không có nhiều người, lúc Tô Sầm Sầm đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái đã thấy người đàn ông đứng bên cửa sổ.
Vóc dáng của anh ta không hẳn là cao, gương mặt tạm coi là thanh tú đi, nhưng cách trang điểm ăn mặc lại rất thời trang, nhìn qua đều là sản phẩm mới của những hãng thời trang nổi tiếng.
Lúc nhìn thấy Tô Sầm Sầm, ánh mắt anh ta sáng lên, không nhịn được lướt qua đánh giá cô vài lần.
Ánh mắt đánh giá cô của anh ta càng ngày càng rõ.
Tô Sầm Sầm bị phản ứng này của anh ta làm cho ngẩn ngơ. Không lẽ người này bị bệnh tâm thần? Cô nhìn Lý Lăng Phong với ánh mắt cầu cứu.
Lý Lăng Phong nói: "Anh Trình, anh tự giới thiệu một chút đi."
"Đúng rồi, đúng rồi." Người đàn ông lúc này mới phản ứng lại, rút từ trong túi ra một tờ danh thiếp nền trắng chữ đen, hoa văn đơn giản.
Anh ta hắng giọng: "Tôi là người đại diện của công ty truyền thông Lăng Độ, Trình Lẫm."
"Hôm nay tôi tới đây muốn hỏi một chút, bạn học Tô có muốn gia nhập giới giải trí không?"
Trình Lẫm?
Ánh mắt Tô Sầm Sầm hơi thay đổi.
Xem ra đây là người đại diện vốn nên ký hợp đồng với Vu Hoàn.
Người kia năng lực xuất sắc, một tay đưa Vu Hoàn trở thành một ngôi sao hạng A hàng đầu trong số những người đại diện còn lại.
Tô Sầm Sầm mím môi, căn cứ theo cốt truyện trong nguyên tác thì cô không cần phải gia nhập giới giải trí, nhưng vấn đề là nếu hôm nay cô từ chối Trình Lẫm, một ngày nào đó anh ta tới tìm Vu Hoàn thì phải làm sao đây?
Khi đó Vu Hoàn sẽ càng được nhiều người yêu thích, mà thiện chí của người qua đường cũng sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh hào quang của nữ chính.
"Bạn học Tô, bạn học Tô." Trình Lẫm gọi cô hai tiếng, dáng vẻ không hề sốt ruột.
Anh ta cũng từng là học sinh ở Tam Trung, hôm qua đáp ứng lời mời của bạn học cũ mới tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường. Bây giờ nghĩ lại thì thấy thật may mắn vì anh ta đã tới, nếu không thì đã bỏ lỡ một mầm non thật tốt thế này rồi.
Tô Sầm Sầm định thần lại: "Thật ngại quá."
Bên ngoài cô làm ra vẻ rất nhẹ nhàng thanh thản nhưng trong lòng thì lo lắng gọi hệ thống: "Hệ thống, hệ thống."
[Ở đây này, moa moa.]
"Đưa cho tôi tư liệu chi tiết của Trình Lẫm đi." Tô Sầm Sầm hơi ngừng rồi bổ sung: "Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ ấy."
Hệ thống im lặng một lúc, sau đó một phần tư liệu chi tiết của Trình Lẫm được truyền vào trong đầu Tô Sầm Sầm.
Ba giây sau, Tô Sầm Sầm cười nói: "Anh Trình, trước mắt thì tôi không có ý định gia nhập giới giải trí."
Trình Lẫm ngạc nhiên. Nhưng không đợi anh ta lên tiếng giữ người, cô bé trước mắt lại nói.
"Nhưng tôi có thể đề cử cho anh một người còn tốt hơn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]