Khi nghe tôi gọi tên,dường như…….thầy vẫn chưa biết tôi là ai,nên chỉ cười “qua loa”.Khiến tôi……khá thất vọng!!!
“Thầy………..không nhận ra em hả???Em là học trò của thầy nè,bên lớp thiết kế đó thầy!!!”
“À……..ừm………có lẽ thầy mới dạy hôm nay,nên………chưa quen mặt học sinh cho lắm!!!Em…….thông cảm nha!!!”
“Không sao………….ngày mai vào lớp thế nào thầy cũng nhận ra em mà!!!ha ha ha……..”
Tôi cố gắng cười thật tươi,nhằm lấy lại thể diện……sau cú hố to vừa rồi!!!
“Thôi…………em…………..đi về bàn nha thầy!!!Tạm biệt thầy há!!!”
“Ưm………..tạm biệt em!!!”
Tôi trở lại bàn ăn với những câu hỏi vu vơ trong đầu!!!Thầy không nhớ tôi cũng là chuyện bình thường thôi……
“Sao rồi???”
“Sao sao cái gì???Bực mình quá!!!”
Tôi bỗng to tiếng với tên Tiến khiến hắn giật mình và biết chắc rằng hắn đang nghĩ xấu về tôi!!!
**************
Tít…tít……….tít
Tiếng chuông điện thoại của tôi bỗng reo lên khi tôi đang nằm xem chương trình game show dở dang!
“A lô……..”
Khi nhấc máy lên tôi mới biết rằng đó chính là mẹ của tôi.Bà ấy đang gọi điện từ dưới nhà lên.Không biết có chuyện gì đây nữa???
“Mẹ hả???... .......Vâng,con vẫn khỏe………Dạ có,thằng Tiến cũng ở đây với con nè………..Nói với cô Nga đừng có lo,con sẽ trông chừng nó mà…………Mà có chuyện gì mẹ gọi tối vậy???”
Tôi chợt như muốn buông cái điện thoại xuống vì biết tin rằng………..ngày mai,ba tôi sẽ lên thành phố để khám bệnh,và tất nhiên………sẽ ở lại nhà của tôi(hay nói đúng hơn là nhà của tôi và thằng Tiến).
“Mẹ……….ba….ba lên đây……khám bệnh rồi về liền hả???”
Tôi nghe giọng nói to rõ vang lên torng điện thoại:
“Không……ba mày sẽ ở đó một tuần để theo dõi bệnh của ổng!!!Có chị hai mày đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-di-tim-ban-trai/131091/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.