*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay Nhâm Thạch không đi làm, Khâu Duẫn cũng như vậy, thật sự bọn họ không thể ngồi yên được nữa, chuyện này cậu cũng không thể nói cho Nhâm Hoành hay chị dâu, Khâu Duẫn cũng chẳng nói cho cả nhà hắn, chỉ mình cậu và hắn biết.
Nói ra quá khó chi bằng hành động, không tin tưởng thì cứ đem giấy xét nghiệm đập vào mặt họ.
Khâu Duẫn liên lạc bên bệnh viện sau khi Nhâm Thạch nói ra con hắn vẫn còn có thể trở về, bên bệnh viện cũng đã gọi cho hắn, khi nào tìm được người mang thai hộ thì báo cho bệnh viện.
Mở cánh cửa bệnh viện, Nhâm Thạch cứ như đi trên chảo dầu nóng hừng hực, nhưng đầu cậu lại phát lạnh vô cớ, vừa lo lắng vừa lộn xộn, một mảnh rối bời, Khâu Duẫn thì khá hơn hắn ngang nhiên nắm tay cậu mặc dù rất nhiều người ở đó, nhưng lại chả ai để ý đến chi tiết nhỏ nhặt cứu vớt Nhâm Thạch trong tình cảnh này.
Bác sĩ của hắn là một chị gái, khoảng chừng ba mươi tuổi, chị ta khi nhìn cậu và hắn bước vào hơn nữa tay hai người lại còn đan vào nhau, với tình cảnh này chị ta cũng đoán ra rồi, nhưng mà chị lại chẳng hề nói gì ngoài mấy câu hỏi thăm đơn giản.
"Hai cậu cùng hai bảy tuổi à?"
"Đúng vậy!"
"Các cậu là một đôi?"
"Đúng...vậy!"
"Tôi xin lỗi nhưng tôi phải nói như thế này, các cậu có hiểu mang thai hộ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cuop-nam-chinh-ve-tay-nam-phu/1501693/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.