Nhâm Thạch khẽ ho, bộ mặt nghiêm nghị nói: "Vẫn chưa thấy có động tĩnh gì" 
Cung Văn Vũ như có điều suy nghĩ nhìn thật lâu vào Chu Lưu Dương: "Vậy à?" Cung Văn Vũ phất tay áo đứng dậy, lãnh tĩnh vòng qua Chu Lưu Dương bước một chân ra cửa, ngay khi Nhâm Thạch tưởng Cung Văn Vũ định rời đi thì ông ta lại từ kẽ tay búng ra một hạt châu vừa vặn trúng ngay bình phong chỗ Đàm Liệu Thạch đang ấn nấu làm Nhâm Thạch giật mình. 
Cung Văn Vũ nét mặt hết sức khó coi: "Là ai?" 
Biết không thể giấu được Cung Văn Vũ, y nhanh tay đấm gã sai vặt bất tỉnh trách gã chạy đi báo cho người khác, từ phía bình phong Đàm Liệu Thạch hắc y thập phần phong lưu, thong thả bước ra cứ như thể nhà của mình, cười lạnh đáp lại: "Là ta" 
Nhâm Thạch thầm mắng, tự tin quá xá chỉ có thể là người của y. 
Cung Văn Vũ cũng như bị dọa, dù sao ông vẫn là chưởng môn nhiều năm làm sao tránh được ánh mắt của ông, nhưng không ngờ lại là người ông hận nhất, đối lập với chính phái, giáo chủ ma giáo Đàm Liệu Thạch, cư nhiên, cư nhiên vị đồ đệ này của ông thật ra chẳng phải tốt đẹp gì hết, thật ra đã cấu kết ma giáo phản bội ông từ lâu rồi, ông đã bị dắt mũi thành cái lỗ to lôi đi vạn dặm mà không hề hay biết, Cung Văn Vũ nhớ đến Tống Lương, ông vô cùng hối hận cùng ngu xuẫn, đặt vào tình cảnh ấy ông chỉ biết tin tưỡng Đại để tử này của ông thôi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cuop-nam-chinh-ve-tay-nam-phu/1501602/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.