Nhâm Thạch lâm vào trầm tư một lúc sau mới đáp lại: "Chuyện đã lâu rồi ta không muốn nhắc lại" 
Đàm Liệu Thạch vừa nâng cốc trà lên điệu bộ hơi cứng ngắt, đây là phớt lờ câu hỏi của hắn sao? 
Hắn nâng mắt lên nhìn y, ánh mắt khẽ lướt qua một mảnh nhiễm máu từ ngực kia, có hơi bực bội trong lòng, bàn tay miễn cưỡng từ ngực lấy ra bình dược thẩy lên bàn: "Ngươi bôi vào đi" 
Nhâm Thạch nhìn hắn mấy giây, cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt lại là không quan tâm, y vẫn thản nhiên buông đũa gắp thức ăn 
"Đàm giáo chủ thật có nhã hứng, theo dõi ta tới tận Chu Phủ, còn rảnh rỗi đỡ đao cho ta, ơn này phải cảm tạ rồi coi như trả ơn bàn này ta mời, tiền phòng ta trả" 
Đàm Liệu Thạch không thể giả ngây ngô nữa rồi, xem cái điệu bộ thản nhiên của y làm hắn tức điên, quan tâm của lại trở thành trò cười, gằn từng chữ: "Ngươi xem ta là khất cái à không thể trả nỗi tiền phòng à?" 
Nhâm Thạch lưu manh cười thối thây: "Vậy phải làm sao ta, để ta trả mới đúng đạo lý chớ?" 
Ngay tức khắc không khí trong phòng như rớt xuống âm độ, Đàm Liệu Thạch cười âm hiểm phất tay áo, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Nhâm Thạch, hắn khẽ đưa bàn tay nắm lấy khuôn cằm gọt dũa góc cạnh của Nhâm Thạch, âm thanh phát ra trầm thấp đầy dụ hoặc, phả hơi nóng mang theo hương trà hoa lài nhàn nhạt vừa mới uống: "Một mạng đổi tiền phòng thì quá lời cho ngươi rồi" 
Nhâm Thạch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cuop-nam-chinh-ve-tay-nam-phu/1501600/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.