Bất đắc dĩ, Cố Thanh Thanh bắt đầu gảy đàn. 
Tiếng đàn vang lên khắp Mạn Tiêu sơn trang, khi thì trong vắt như mặt nước hồ mùa thu, khi lại hào hùng, hiên ngang, sừng sững như núi, khiến người nghe như thoát tục lên tiên, như thấy cảnh núi non hùng vĩ, như nghe bên tai tiếng réo rắt tựa thác tuôn. 
Tiếng đàn phát ra tựa như từ núi non vọng lại, lúc như châu rơi ngọc vỡ, lúc như núi cao hùng vĩ, lúc như sông bể dạt dào, lúc thiết tha dịu dàng, lúc như tiếng nước chảy qua cầu, lúc tựa tiếng oanh líu lo trên cành liễu… 
Khúc nhạc đã đến hồi kết vĩ, Cố Thanh Thanh ngồi đó, mười ngón tay đang vuốt những nốt cuối cùng, rất mực điêu luyện và tự nhiên. Khúc đàn đã kết thúc mà dư âm vẫn vang vọng không cùng. 
Vài sợi tóc mai của nàng lất phất bay. Một thân bạch y trông tựa trích tiên, ung dung tiêu sái lại chẳng vương chút bụi hồng trần, bàn tay trắng nõn vân vê chiếc đàn. 
Song! Nội tâm nàng lại cười đến bỉ ổi, hắc hắc, cuối cùng Cố Thanh Thanh nàng cũng có vẻ giống một cao nhân, thi sĩ ẩn cư, chậc chậc, mau mau, các ngươi mau mau nhìn phong thái nàng đang toát ra đi!! 
Tuy chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy qua heo chạy, nàng đây tuy chẳng tiêu sái ung dung gì song giả mạo làm người ung dung tiêu sái nàng này cũng dư sức!! 
Nàng khép hờ mi mắt, che đi con ngươi đang đảo loạn liên hồi. Nàng liếc đến lòi tròng mắt, phải chăng ở đằng xa là đám gia đinh nhà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cuop-dau-hu-cua-tieu-la-ly/15820/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.