Edit: An TĩnhLúc mở mắt ra lại, điện thoại đặt bên gối rung lên không biết đã bao lâu, ngoài cửa sổ là một mảnh đen nhánh.
Lâm Hoàn chỉ cảm thấy trong đầu nặng nề, toàn thân như nhũn ra, trong chăn nóng đến khó chịu. Trên màn hình hiển thị hai chữ “Tuệ Như”, cô chật vật nhấn nút trả lời —–
“Lâm Hoàn! Cậu còn biết nghe điện thoại à? Cậu chạy đi đâu vậy! Bây giờ cũng đã là nửa đêm của ngày hôm sau rồi sao cậu còn không về nhà hả? Ba mẹ cậu gọi điện thoại tìm tớ hỏi người, tớ lại giúp cậu che giấu cả một ngày trời đó…. Alo, cậu có đang nghe không?”
Lâm Hoàn há miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào được, chỉ có đôi môi khô khốc đang cọ sát. Dùng hết toàn bộ sức lực, cũng chỉ phát ra mấy tiếng khàn khàn đứt quãng và mơ hồ.
“….. Giọng cậu bị làm sao vậy?” Cuối cùng Phương Tuệ Như cũng phát hiện ra điều không đúng, “Lâm Hoàn, bây giờ cậu đang ở đâu vậy?”
“Khụ khụ….. Khách sạn….”
“Chín tiếng? Bây giờ cũng đã hai giờ sáng rồi!….. Cậu nói là khách sạn? Bây giờ cậu vẫn còn ở trong khách sạn sao?”
“1609…”
“Được rồi, chờ tớ, tớ sẽ lập tức đến ngay!”
Lâm Hoàn ở đầu màn hình bên này lại ngủ mê man một lần nữa.
Phương Tuệ Như cúp điện thoại xong thì lập tức lái xe đến khách sạn, trên xe còn không quên đeo tai nghe Bluetooth và gọi điện thoại cho Triệu Triết Vũ, mới vừa được nối máy đã mắng liền một trận:
“Triệu Triết Vũ, cậu có ý gì! Là chính cậu muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cua-vo/266903/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.