Edit: An Tĩnh12 giờ trước.
“Được rồi được rồi, Lâm Hoàn, đừng uống nữa.”
“Đưa tớ! Một miếng nữa, thật sự chỉ một miếng nữa thôi! Nếu không mọi người sẽ cho rằng tửu lượng của tớ kém đó….” Lâm Hoàn đuổi theo quyết không thả chai rượu đã bị Tuệ Như lấy mất, Tuệ Như bị quấn lấy cũng hết cách, không thể làm gì khác ngoài rót tí tách vào cốc mấy giọt cho cô: “Nhiều như vậy rồi, một miếng cuối cùng đó nha!”
Lâm Hoàn nhìn cốc rượu, tức giận há to miệng hà một hơi toàn mùi rượu vào cô bạn: “Cậu thấy miệng tớ nhỏ như vậy hả!”
“Trời má!” Tuệ Như bị hà hơi, mặt nhăn nhó, đặt chai rượu lên lại trên bàn, “Cậu uống đi, cậu uống đi! Không ai quan tâm cậu đâu!”
Mặt Lâm Hoàn đỏ bừng, cô cười nói: “Như Như, cậu là người tốt nhất ~” Nói xong thì dứt khoát cầm chai rượu mở ra và lập tức đổ ào ào mấy ngụm vào miệng. Người ngồi xung quanh đều sợ hết hồn, lật đất đến cản, mấy người ba chân bốn cẳng giành lại bình rượu.
Lại nhìn đến Lâm Hoàn, từ lúc vừa sinh ra đến giờ tổng số rượu cô đã uống đoán chừng cũng không vượt quá hai chai. Hôm nay uống sáy bảy ly rượu Âu Mỹ, lại còn tự rót thêm cho mình, tóm lại là đã mất đi ý thức của bình thường. Cô dựa vào ghế sofa, trong miệng cứ nói mê sảng lầm bầm lầu lầu gì đó.
Phương Tuệ Như nhìn cô đầy bất đắc dĩ, “Tính toán lại, cô ấy như vậy rồi, đưa về nhà có lẽ sẽ bị ba mẹ cô ấy chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cua-vo/266900/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.