Ngủ một giấc đến buổi trưa, Tiết Kiều Cẩn vừa tức vừa buồn bực.
Nấu cơm trưa đều là món cô ta thích ăn thì thế nào?! Sáng sớm đã không thấy bóng dáng, làm hại cô ta phải miễn cưỡng vui cười cùng ông nội ăn cơm. Một bữa cơm ăn đến mức cô ta kiệt sức, sắp dùng hết công lực một năm.
Vất vả lắm về nhà mình, lúc bố mẹ hỏi han ân cần, cô ta làm nũng tủi thân nói với bố chuyện mình gặp một lần.
Vốn tưởng rằng sẽ nhận được sự kinh ngạc và bảo vệ của bố mẹ, kết quả lại bị giáo huấn một trận.
“Đừng có nói hươu nói vượn, con ít dây vào những việc này thôi, việc học xong rồi à? Sao lại về rồi? Có phải là lại vì tên nhóc họ Hà không?! Bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, nó không được! Nghe không rõ à?” Tiết Quốc Lương hiếm lắm mới nói chuyện lớn tiếng với con gái.
Vợ Vương Quân vội một bên trấn an ông, “Đừng giận, đừng tức giận, anh cao huyết áp, muốn dọa chết em sao?”
Tiết Quốc Lương đương nhiên cũng không nỡ lớn tiếng với con gái bảo bối, nhưng việc này nó không thể xen vào, mà người làm chồng làm bố như ông, cũng không muốn để vợ con biết chuyện mình mạo danh thay thế.
Tiết Kiều Cẩn tủi thân bè miệng, nhìn người bố luôn luôn yêu thương mình nói như vậy, lòng bi thống, từ khi xuống máy bay đến bây giờ bao nhiêu tủi thân tích lại, liên tục điên cuồng dâng trào, há to miệng liền bắt đầu òa khóc.
Vương Quân cuống quá, ôi chao ôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cua-co/1078250/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.