Hi vọng, tin tưởng dưới sự cố gắng của mình, ngày mai sẽ tốt hơn. Hi vọng, cũng là nguyên nhân quan trọng để ai đó còn sống.
Cố Du biết rõ động lực để mình phải tiếp tục sống, tuyệt đại bộ phận đến từ con, song cũng không thể phủ nhận có một góc, là bởi vì anh mà sống.
Hi vọng sống sót, lại phối hợp với việc trị liệu và chăm sóc tỉ mỉ, giúp cô thoát khỏi kỳ nguy hiểm. Mặc dù vẫn không thể ăn uống bình thường, vừa gầy lại yếu, nhưng ít ra không cần mang theo mấy dụng cụ để giám sát sinh mạng từng giây.
Mỗi ngày sáng sớm con vẫn sẽ được ôm tới, ở với cô. Tiết Xán Đông dù khôi phục công việc, nhưng mỗi lúc trời tối vẫn sẽ theo cô qua đêm ở bệnh viện.
Mẹ con Cố gia cũng ngày ngày chạy qua lại giữa hai đầu bệnh viện khách sạn, dù cho Cố Du cho thấy mình tốt nhiều rồi, cũng không làm lui được sự quan tâm của họ.
Ban tối ăn một ít thức ăn lỏng bác sĩ điều phối, Cố Du được săn sóc đỡ lấy, tắm rửa một lần. Mặc dù khuôn mặt vẫn khủng bố, nhưng ít ra người thì sạch sẽ.
Nhẹ nhàng thoải mái ra toilet, thấy hai mẹ con còn ngồi ở trên ghế sa lon, một người chơi điện thoại, một người xem tivi.
“Không còn sớm, hai người đi về nghỉ ngơi đi.” Cô nhịn không được mở miệng.
Cố Mặc thu điện thoại, cười cười về phía cô: “Chị, anh rể em còn chưa tới, chúng em sao có thể yên tâm để chị một mình ở chỗ này?”
“Chị không sao.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cua-co/1078246/chuong-55.html