Đầu Cố Du ầm vang nổ tung một tiếng, suýt nữa cứng người trước gương.
Nhưng mặc dù trong lòng ‘Lộp bộp’ mạnh một cái, cô vẫn nương theo tố chất tâm lý cực mạnh, giương mắt nhìn lấy anh trong gương, cười hỏi: “Đúng vậy, sao thế?”
Tiết Xán Đông lẳng lặng quan sát cô, bình thản mở miệng nói: “Vừa rồi có người gửi thư cho anh.”
“Hử.”
“Trên đó nói em tiếp cận anh là có mục đích, là báo thù cho bố em.” Tiết Xán Đông nhẹ nhõm như thường hỏi cô, khóe miệng thậm chí còn có chút ý cười.
Cố Du nhìn lại anh, không trả lời mà hỏi lại: “Anh cảm thấy thế nào?”
Tiết Xán Đông hơi nhướng mày, động tác tay vuốt ve tóc cô vẫn không có ngừng, nhàn nhạt nói với cô: “Anh đang hỏi em.”
Cố Du ai oán nhìn anh, trả lời như chặt đinh chém sắt: “Không có.”
Tiết Xán Đông nhìn kỹ cặp mắt cô thanh tịnh lại mang chút tủi thân, sau một lúc lâu, chậm rãi gật đầu.
Cố Du biết cán cân thiên bình trong lòng của anh là hướng về mình, thế là quyết định tiến thêm một bước. Cô để tay xuống cái bình phun sương, kết thúc quy trình dưỡng da, xoay người lại, ngửa đầu người đàn ông trước mắt này.
“Với em mà nói, bố em không phải gian thương, đại ác nhân gì. Ông là người bố tốt duy nhất trên thế giới này khiến em cảm thấy ấm áp, đối với em luôn yêu chiều có thừa. Chuyện của ông… Không tốt đẹp lắm, em không đề cập qua với bất kỳ ai, cũng luôn cố ý muốn quên những ký ức kinh khủng kia.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cua-co/1078231/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.