Chương trước
Chương sau
"Ngươi đoán xem ta là thứ gì ?"
Ánh lửa bùng lên, một ngọn lửa đen tím nuốt trọn lấy toàn bộ cánh tay kia của Uông Đức.
Sau đó trên người của Bá Đồ tỏa ra một làn huyết sương.
Làn huyết sương dần cô đặc lại, rồi hình thành nên một thanh kiếm màu máu.
Thanh kiếm thành hình, trong căn phòng liền tràn ngập mùi huyết dịch.
Nắm lấy thanh kiếm đó trong tay, nụ cười của Bá Đồ càng thêm phần đậm.
Ánh mắt đỏ rực, sát khí ngút trời, thanh kiếm đẫm màu tinh huyết.
Nhìn hắn lúc này không khác gì một vị sát thần giáng thế.
Gặp thần giết thần, không ai cản nổi.
Lão quản gia muôn phần sợ hãi, ông ấy hiện tại cảm nhận rõ từng sợi chân lông đang dựng đứng lên của mình.
Sợ hãi xâm chiếm làm ông ta muốn bỏ trốn.
Nhưng linh cảm mách bảo chỉ cần ông ấy dám cử động thì đầu sẽ lìa khỏi cổ ngay lập tức.
Người quản gia không hề có chút nghi ngờ gì với linh cảm của mình.
Chỉ cần dám nhúc nhích, chàng trai trẻ tuổi trước mặt sẽ lập tức lấy mạng của lão.
Dù thật sự rất sợ hãi, nhưng lão quản gia đã cố gắng bình tâm kiềm chế lại sự sợ hãi trong lòng.
Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, lão quản gia có chút kích động hét lớn:" Dù ngươi là gì thì hôm nay ngươi cũng phải chết!"
Chỉ tay về Uông Đức, lão quản gia lớn giọng hạ lệnh:"Mở ra toàn bộ oán khí cho ta!"
Lời vừa dứt, máu tươi bắn lên, cánh tay chỉ Uông Đức kia không biết từ khi nào đã bị cắt lìa.
Bá Đồ đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt lạnh lùng nhìn về lão quản gia mà lên tiếng cảnh cáo:"Lần sau sẽ đầu của ngươi."
Mất đi cánh tay lão quản gia đau đớn muôn phần, nhưng ông ấy không dám kêu la, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Một bên, Uông Đức nhận được lệnh thì xảy ra biến hóa.
Làn da dần căng phồng lên, nước da càng thêm xanh hơn.
Cả người nở to, theo đó chỗ cánh tay bị xé rách kia nhanh chóng mọc lại một cánh tay mới. — QUẢNG CÁO —
Đồng thời quanh người hắn dần toát ra một luồng khí màu đen lan tỏa ra xung quanh.
Cao trên 2 mét, cơ bắp lực lưỡng, hắc vụ vờn quanh.
Bên trong hắc vụ vang lên tiếng kêu gào, la hét của nhiều người khác nhau.
Âm thanh xen lẫn chói tai, làm người ta nghe vô cùng khó chịu.
Uông Đức bây giờ chẳng còn chỗ nào giống là một con người nữa, mà hắn đã chân chính trở thành một con quái vật.
Bá Đồ vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm vào lão quản gia.
Đối với sự biến đổi của Uông Đức hắn không hề bận tâm, cũng không hề để vào trong mắt.

Uông Đức lực lượng tràn đầy, đối với sát khí cũng như áp lực của Bá Đồ đã không còn e ngại nữa.
"Gừ..." Uông Đức mạnh mẽ gào lên, tiếng gào vang vọng làm rung lắc toàn bộ căn phòng.
Hắn muốn thị uy, muốn cho kẻ từng làm hắn sợ hãi phải run sợ trước sức mạnh mới của hắn.
Chỉ tiếc kẻ trước mặt hoàn toàn không để hắn vào trong mắt, dù một cái nhìn cũng không cho hắn đến một cái.
Uông Đức tức giận xông tới, một phần là vì mệnh lệnh, một phần là vì hắn muốn giết kẻ cuồng ngạo này.
Uông Đức áp sát, sau đó vung ra một đấm.
Nắm đấm to lớn, uy lực muôn phần, không gian theo nắm đấm đó mà có phần rạn nứt.
Đối với nắm đấm đầy uy lực của Uông Đức, Bá Đồ không thèm dùng đến kiếm.
Hắn chỉ nhẹ nhàng nhấc tay lên rồi dùng một ngón tay trỏ để đón đỡ.
Lão quản gia một bên thấy Bá Đồ như thế khinh địch thì mừng thầm trong lòng, nhưng một màn tiếp theo lại làm cho ông ấy không tin nổi vào mắt mình.
Nắm đấm mạnh mẽ của Uông Đức khi chạm vào ngón trỏ của chàng trai trẻ tuổi kia thì dừng lại.
Hoàn toàn không thể tiến thẳng thêm được một chút nào nữa.
Dùng một ngón tay chặn lấy sự tấn công của địch, ánh mắt Bá Đồ lúc này mới dời khỏi người lão quản gia mà nhìn về Uông Đức.
Ánh mắt rực đỏ, bên trong ánh mắt không hề có chút nào tình cảm.
Chính vì không có chút nào cảm xúc, nên nên ánh mắt đó lại càng thêm phần đáng sợ.
— QUẢNG CÁO —
"Một cái xác vô tri thì tốt nhất nên nằm yên một chỗ đi!"
Bá Đồ đẩy nhẹ ngón tay lên một chút, cánh tay Uông Đức liền liên hồi vang lên tiếng răng rắc của xương gãy.
Uông Đức bị đẩy lui về sau, cánh tay vung nắm đấm kia của hắn đã bị gãy nát.
Xương đâm xuyên qua da thịt, một chất dịch tanh hôi màu xanh theo đó chảy ra.
Dù vết thương ở tay rất nhanh đã khôi phục lại, mà hắn cũng không có cảm giác đau đớn nên có thể nói là không có tổn thất gì.
Không có mấy tổn thất nhưng sự vũ nhục của Bá Đồ đã làm hắn tức điên lên.
Uông Đức tức giận lần nữa gào lên, khuôn mặt hắn vốn đã ghê rợn giờ lại càng thêm phần ghê rợn.
Hắn không có trực diện tấn công nữa mà điều khiển lấy hắc vụ quanh thân đi qua.
Bá Đồ thấy hắc vụ tấn công tới thì có chút nhăn mày.
Giơ tay về phía hắc vụ, Bá Đồ thì thầm nhỏ giọng:"Loạn Ma!"
Hắc vụ đang tiến tới thì đột nhiên trở nên rối loạn.
Hắc vụ bay tứ tán không còn theo sự khống chế của Uông Đức.
Uông Đức bị mất khống chế thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắn cố gắng khống chế lại đám hắc vụ kia, nhưng lúc này âm thanh của Bá Đồ đã vang lên ngay bên cạnh người hắn.

"Ta đã bảo ngươi nằm yên rồi mà!"
Thanh kiếm đỏ rực hiện lên, đầu Uông Đức cứ thế bay ra ngoài.
Nhưng với một cái xác thì có đầu hay không cũng không quá quan trọng.
Ngược lại Uông Đức còn muốn tận dụng thời cơ này để đánh lén Bá Đồ.
Một nắm đấm hướng vào đầu Bá Đồ một lần nữa được hắn vung ra.
Uông Đức nghĩ rằng một đấm bất ngờ này có thể thành công đả thương được đối phương.
Chỉ là hắn không biết, mọi thứ đã được người ta tính toán trước cả rồi.
Bá Đồ vừa nghiêng đầu nhẹ nhàng tránh thoát được một đấm của hắn, đồng thời vừa thu kiếm về lại bên người.
Kiếm thu về người, Bá Đồ lại lần nữa thì thầm nhỏ giọng:"Liên Hoàn Tất Sát Kiếm!" — QUẢNG CÁO —
Ánh kiếm ẩn hiện, trong lấy tích tắc cả cơ thể của Uông Đức liền hóa thành những mảnh vụn nhỏ.
Những mảnh vụn cơ thể của Uông Đức rơi đầy trên mặt đất, nhưng chúng lại không chịu từ bỏ mà nhúc nhích tiến lại gần nhau.
"Không nằm yên thì tan biến đi, Sát Thần Hỏa!"
Bá Đồ vung tay, một ngọn lửa ánh đen tím xen lẫn rơi xuống đám thịt.
Ngọn lửa thiêu đốt, toàn bộ đám thịt nhỏ này liền bị thiêu trụi đến không còn một mảnh.
Duy chỉ có cái đầu của Uông Đức là được Bá Đồ nương tay nên vẫn còn ở đó.
Cái đầu Uông Đức trông phần ghê rợn, nhưng nó cũng không giấu nổi sự hoảng sợ của hắn bây giờ.
Uông Đức hiện tại thật sự đã sợ, hắn cảm nhận rõ ràng được sự uy hiếp từ ngọn lửa kia.
"Đừng cố hồi phục lại, nếu không ta sẽ không nương tay nữa đâu!" Bá Đồ nhìn về cái đầu Uông Đức mà lên tiếng uy hiếp.
Uông Đưa không thể nói chuyện, nhưng đôi mắt của hắn liên tục nhắm mở biểu thị đồng ý.
Bá Đồ thấy thế thì an tâm rồi dời mắt nhìn về lối thoát của căn phòng.
Ở nơi đó, lão quản gia đang rốn rén định chuồn đi.
Cảm nhận được ánh mắt Bá Đồ đang nhìn qua mình, lão quản gia liền không suy nghĩ nhiều mà dùng toàn lực lên chân để tăng tốc chạy khỏi đây.
Chạy được hai bước, lão quản gia cảm thấy một chân của mình trở nên đau rát.
Sau đó ông ấy ngã lăn ra mặt đất.
"Ta đã cho phép ngươi chạy chưa!" Bá Đồ ngạo nghễ nói.
Hắn từng bước tiến lại gần người lão quản gia.
Lão quản gia giờ chỉ còn lại một tay một chân, muốn chạy hay muốn đánh ông ta cũng đều làm không được.
Tuyệt vọng, cùng bất lực ông ấy nhìn về con quái vật mang hình dáng con người đang chầm chậm tiến tới kia mà hét lớn:" Ngươi rốt cuộc muốn cái gì mới tha mạng cho ta!"
"Muốn gì ư?"Bá Đồ không hiểu nghiêng đầu.
Hắn nhìn lão quản gia như nhìn thấy một kẻ ngốc mà nói:" Tất nhiên là tất cả rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.