Chương trước
Chương sau
Bá Đồ chỉ tay về cái xác rồi nhìn qua Khả Như đang đi ở phía sau mà hỏi:"Đó là thành chủ Uông Đức sao?"
Khả Như khi bước chân vào trong căn phòng này thì không tin tưởng vào được mắt mình.
Tay cô ấy cố che lấy miệng để ngăn mình không phát ra âm thanh quá lớn.
Khi nghe thấy Bá Đồ hỏi, lúc này Khả Như mới chú ý tới cái xác ở trong góc tường.
Nhìn kỹ lại cái xác , cô ấy càng thêm kinh ngạc:"Hắn đúng là Uông Đức, nhưng sao lại chết rồi?"
"Làm sao ta biết được" Bá Đồ vừa trả lời Khả Như vừa nhìn về lão quản gia trước mặt mà càng thêm cảnh giác.
Chuyện này không liên quan tới lão ta mới là lạ.
Lão quản gia cảm nhận được những ánh mắt đề phòng cũng như nghi hoặc ở sau lưng mình, nhưng ông ấy hoàn toàn không hề để ý.
Bước tới cái xác của Uông Đức, lão quản gia thản nhiên lên tiếng:"Không cần phải nghi hoặc!"
Tới bên cái xác, ông ta liền đá mạnh vào nó một cái rồi nói tiếp:" Người là do ta giết đó."
"Ông muốn giá họa cho bọn tôi sao?"_Khả Như nghe thấy người quản gia tự nhận tội thì nét kinh ngạc trên mặt càng thêm phần đậm.
"Không hẳn là thế, chủ yếu là tên vô dụng này đã hết giá trị để lợi dụng rồi, chỉ có chết đi thì hắn mới có thêm được một chút tác dụng nữa!"Lão quản gia vẫn bình thản trả lời.
"Tác dụng gì?"Bá Đồ có phần hiếu kì về tác dụng của tên thành chủ đã chết này.
"Hai người các ngươi hẳn là biết về chuyện của anh em Dương Thùy, Dương Tín?" Lão quản gia hỏi.
"Biết!" Bá Đồ gật đầu trả lời.
"Phải nói thế nào đây, lão già ta thật sự phải nói một tiếng cảm ơn với hai người các ngươi!" Lão quản gia thành kính cúi người:"Nếu không có bó hao kia của hai ngươi gửi qua cho Dương Tín, thì kế hoạch của ta không biết bao giờ mới có thể thành công được!"
"Kế hoạch gì?' Bá Đồ giơ tay biểu thị mình là người rất biết lắng nghe người khác trình bày sự việc.
"Kế hoạch hồi sinh đóa hoa của sự vĩnh hằng!"Nói đến đây lão quản gia không kìm được nữa.
Trên cái khuôn mặt lạnh lùng kia lại hiện lên một chút nổi niềm mừng rỡ cùng vui sướng.
"Đóa hoa của sự vĩnh hằng? Man Nguyệt Thiên có phần không hiểu hỏi:"Không phải là đóa hoa của lời người cấm kỵ sao?"
"Cô gái có kiến đó nhưng chưa đủ!" Lão quản gia dang hai tay ra , sau đó lên tiếng giải thích:"Loài hoa cấm kỵ sau khi ném qua máu tươi sẽ bắt đầu kết hạt, hạt của nó ở trong điều kiện thích hợp sẽ nở ra đóa hoa của sự vĩnh hằng!" — QUẢNG CÁO —
"Đó là lý do ông giết Dương Thùy?" Man Nguyệt Thiên lên tiếng chất vấn.
"Dương Thùy không phải là ta giết, nhưng hai người anh em bọn họ đều là do một tay ta sắp đặt..."
Sau đó lão quản gia bắt đầu giải thích cặn kẽ về kế hoạch của ông ấy.
Từ ngày ông ấy phát hiện ra Dương Thùy có thể chất phù hợp với các yêu cầu thì ông ta đã cấy vào người cô ấy một hạt giống đúng theo nghĩa đen.
Tiếp theo chính là một tay lão quản gia sắp xếp cho hai anh em họ có thể ở gần bên nhau để hạt giống có cơ hội nảy mầm.
Rồi tiếp đến là chờ cho mầm cây phát triển, sau đó là nở hoa.

Sau khi cây đã nở hoa, thì ông ta bắt đầu tác động đến mọi người xung quanh để khiến cho Dương Thùy mang trong lòng thù hận.
Lợi dụng sự thù hận của Dương Thùy, ông ta muốn cho đóa hoa mới nở kia bị vật chủ lây nhiễm mà trở nên tà ác.
Cuối cùng là lão quản gia này sẽ đem cô ấy làm vật tế để chân chính hồi sinh đóa hoa của lời nguyền cấm kỵ.
Lời hoa mới nở mang trong mình sự tà ác, nó sẽ chỉ biết chóc khắp nơi.
Và máu của người dân trong Uông thành nơi đây sẽ trở thành dưỡng chất để cho xóa hóa phát triển.
Theo ước tính của người quản gia thì toàn bộ người dân ở đây cộng lại là hoàn toàn đủ cung cấp dinh dưỡng cho đóa hoa đến khi nó kết hạt.
Và rồi bước sau cùng chính là ông ấy sẽ lấy hạt giống rồi trốn đi.
Kết hoạch vốn vô cùng hoàn hảo, nhưng ông ấy không ngờ tới là Dương Thùy lại như thế tốt tính.
Dù có trải qua bao nhiêu trắc trở thì trong lòng của cô ấy cũng không oán, không hận.
Dù là cha mẹ chết đi, hay tộc nhân phản bội cũng đều vô dụng.
Điều này rất bất lợi, nó sẽ cản trở rất nhiều đến kế hoạch của ông ấy.
Dương Thùy không mang hận thù thì đóa hoa cấm kỵ sẽ không trở nên tà ác được.
Đóa hoa tàn ác là dùng máu tươi làm dưỡng chất để kết hạt, mà đóa hoa tinh thuần thì phải gom nhặt sự hạnh phúc để làm chất dinh dưỡng.
Khổ nổi ông ấy cả đời cũng không biết sự hạnh phúc là cái gì, thì làm sao mà gom góp cho được.
— QUẢNG CÁO —
Hết cách,thế là ông ấy sắp xếp cho Dương Tín anh trai Dương Thùy trở về.
Rồi lợi dụng sự ghen tuôn của người anh trai, ông ấy muốn khiến cho Dương Thùy mất đi hy vọng vào thế gian này.
Sau đó sẽ lợi dụng tới sở thích biến thái của tên thành chủ Uông Đức để gieo rắc sự thù hận cho cô ấy.
Chỉ tiếc rằng mọi thứ lại không diễn ra thuận lợi như với dự tính của ông ấy.
Tại cái ngày Dương Thùy tức giận chạy vào rừng hoa kia, cô ấy đã bị cưỡng hiếp.
Người cưỡng hiếp cô ấy không phải là tên thành chủ biến thái, mà lại là một người đã ngưỡng mộ cô ấy từ rất lâu về trước.
Tên này trong lúc vô tình thấy Dương Thùy chạy ra khỏi thành, theo lấy thói quen ngày thường hắn liền bám đuôi theo.
Khi tới rừng hoa vắng vẻ không một bóng người, lại nhìn thấy sự quyến rũ khó cưỡng lại của người đẹp ngay trước mặt, thế là thú tính trong người hắn nổi lên.
Hắn đã không kiềm chế được bản thân mà cưỡng hiếp trong sự kháng cự của Dương Thùy.
Lúc này, người anh Dương Tín vì lo lắng cho đứa em gái cũng đã tìm tới nơi.
Thế rồi người anh và tên thứ ba kia đã xảy ra một cuộc chiến sinh tử.
Nhưng tiếc thay thực lực của Dương Tín lại có phần kém hơn người ta.
Người thứ ba được thế cường hoành muốn giết đi người anh.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Dương Thùy đã dùng lấy thân mình chịu lấy một đòn chí mạng thay cho người anh.
Dương Thùy chết ngay tại chỗ, lão quản gia cũng không kịp phản ứng.
Người thứ ba sau khi lỡ tay giết đi người mình thầm thương, thì liền hoảng loạn bỏ chạy.
Đến tận bây giờ không ai biết hắn đang ở đâu.
Dương Tín thì không chấp nhận được chuyện em mình đã chết, nên sau đó hắn chỉ biết ngẩn người không ăn, không uống.
Qua nhiều ngày sau, anh ta trở bệnh nặng rồi những kí ức về chuyện trong rừng hoa vào ngày đó đã biến mất.
Dương Thùy sau khi chết đi, máu thịt của cô ấy hòa lẫn vào trong rừng hoa.
Theo đó đóa hoa cấm kỵ đã được hồi sinh. — QUẢNG CÁO —
Và đóa hoa được hồi sinh này chính là một đóa hoa của sự tinh thuần.
Lão quản gia không chấp nhận được việc công sức nhiều năm của mình đã trở thành thành công cốc, nên ông ấy muốn tìm cách gỡ lại.
Nhưng ông ta lại không có phương án nào cả, cho đến khi hai người Bá Đồ và Man Nguyệt Thiên tới.
Vì là họ tới nên Dương Tín mới chạy vào rừng hoa.
Anh ta quyết cùng sinh, cùng tử với Dương Thùy.
Cái chết của Dương Tín là một điểm đột phá vô cùng quan trọng.
Hai người anh em họ đã được thỏa nguyện cùng ở bên nhau đến trọn đời, trọn kiếp, sinh tử cũng không rời.
Theo đó tình yêu và sự luyến tiếc của Dương Thùy đã truyền vào cho đóa hoa kia cũng theo hai người anh em họ mà biến mất.
Không còn tình yêu bao bọc, chở che, nên những nổi niềm bực tức cùng thù hận trong lòng Dương Thùy bắt đầu trỗi dậy.
Và rồi đóa hoa vốn xinh đẹp lại biến thành quỷ dữ.
Lão quản gia hoàn toàn không ngờ chuyện lại diễn theo hướng như vậy.
Nhưng nó hoàn toàn có lợi cho ông ta.
Ông ấy vui mừng vì đại kế đã sắp thành.
Ông ấy hào hứng đón chào ngày tàn sát sẽ đến.
Nhưng mọi chuyện lại một lần nữa không theo đúng như người quản gia đã suy tính.
Đóa hoa ông ấy mong chờ lại bị Bá Đồ cường lực ép lui đến không dám ló đầu ra nữa.
Hắn và Man Nguyệt thực lực kinh người, ông ấy vô pháp đối phó.
Cuối cùng lão quản gia bị ép đến đường cùng, nên chỉ có thể dùng đến con ác chủ bài của mình.
Mà con ác chủ bài đó chính là tên thành chủ đã chết này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.