Chương trước
Chương sau
Hồi Sinh.
Đó là thứ vừa mơ hồ, lại vừa khó hiểu.
Hắn đã từng có ý định nguyên cứu sâu về sự hồi sinh nhưng không làm được.
Nói chính xác hơn, thì hắn căn bản không có đủ vật thí nghiệm để có thể nguyên cứu chuyên sâu về vấn đề này.
Thí nghiệm hồi sinh không đơn giản chỉ là tìm đại một người nào đó là có thể làm thí nghiệm được.
Trước hết là phải nắm bắt được ý thức sẽ hoạt động như thế nào sau khi chết.
Hay nói đơn giản hơn là linh hồn của người chết sẽ đi về đâu.
Thế giới này có một thứ mà thế giới trước của hắn không có được, đó là ma lực.
Ma lực và ý thức liên kết với nhau theo một cách vô cùng chặt chẽ và sau khi một ai đó chết đi thì ma lực của họ sẽ không thật sự hoàn toàn biến mất.
Ý thức cũng nhờ vào đó tồn tại theo mà không cần đến thể xác lưu giữ nữa.
Ý thức cách biệt với thể xác, đó chính là linh hồn ở thế giới này.
Cho dù đến tận bây giờ hắn không biết rõ sự liên kết của ý thức và ma lực là như thế nào, cũng như hắn không rõ ràng lắm sự chuyển biến ma lực của một người sau khi chết.
Nhưng hắn biết chắc rằng hồi sinh là có thể thực hiện được.
Hắn như thế tự tin không phải là không có căn cứ, mà ngược lại hắn có được rất nhiều bằng chứng cụ thể.
Tống Đạo Nhân mà hồi trước hắn đã giết sau gần chục năm đã trở lại.
Hắn năm đó không thể thất thủ giết nhầm người được, nên chỉ có một khả năng có thể mà thôi.
Đó chính là Tống Đạo Nhân đã được hồi sinh.
Cũng như lão già ở Toàn Lâm học viện kia, vốn đã chết nhưng trong lần bạo động tại kinh đô lại xuất hiện ra tay cầm chân băng long.
Và giờ đây chính là rừng hoa quỷ dị này.
Rừng hoa này chính là bằng chứng cho một dạng hồi sinh không hoàn chỉnh.
Đây cũng chính là một vật thí nghiệm hoàn hảo mà hắn luôn muốn tìm kiếm.
Nên hắn mới nhất mực bảo vệ rừng hoa này như thế. — QUẢNG CÁO —
Sau khi giải thích rõ ràng với cô vợ sắp cưới của mình xong, Bá Đồ liền bước chân đi vào bên trong rừng hoa.
Man Nguyệt Thiên có chút ngờ vực về tính khả thi của ý tưởng điên rồ mà Bá Đồ đã nói, nhưng cô ấy vẫn lựa chọn đi theo sau hắn đi vào trong.
Rừng hoa ban đầu khi phát hiện ra có người xâm phạm vào lãnh thổ của mình thì vô cùng tức giận và kích động.
Nhưng trong chóc lát, sau khi cảm nhận được người tới là ai thì sự tức giận và kích động kia liền chuyển thành sợ hãi.
Rừng hoa cảm nhận được sự nguy hiểm của hai người mới đặt chân vào lãnh thổ này.
Bá Đồ và Man Nguyệt Thiên đi đến đâu thì các cây hoa đều thoái lui
né tránh ra đến đó.

Cũng không thể trách các cây hoa như thế nhút nhát, một người mời vừa đả thương nó, một người lại cứ muốn đốt trụi nó ra thì bảo sao nó không sợ hãi cho được.
Các cây hoa thì sợ hãi, còn Bá Đồ đi ở bên trong thì lại một mặt buồn bực.
Các cây hoa cứ trốn hắn như vậy thì bảo hắn làm sao mà làm được thí nghiệm.
Đến cả việc xem xét tình trạng hiện tại của các cây hoa ở đây cũng là một chuyện khó khăn chứ nói gì đến việc làm cái gì khác.
Sau một hồi đi ở bên trong rừng hoa Bá Đồ hắn không thu hoạch được chút gì nên chỉ đành rời khỏi.
Đi ra khỏi cánh rừng, Bá Đồ thở dài nhìn qua cô vợ sắp cưới mà hỏi:" Cậu nói xem có phải kết luận của mình đã sai, cái chết của Dương Thùy không phải là do người anh làm?"
"Tất nhiên là sai rồi, người anh khẳng định không có làm hại Dương Thùy!" Man Nguyệt Thiên khẳng định trả lời.
"Không phải yêu nhau càng sâu đậm thì người ta sẽ càng làm những chuyện điên rồ đó hay sao?"
"Đó chỉ là lý do dành cho những cuộc tình bằng phẳng mà thôi, còn đối với tình yêu trải qua nhiều trắc trở như hai người bọn họ thì là một vấn đề khác!"
"Vấn đề khác sao?"
"Một mắt xích đã gắn chặt lại với nhau thì rất khó mà phá hủy ra được từ bên trong, nhưng nếu có tác động từ bên ngoài thì nó sẽ khác đi!"
Bá Đồ nghe thấy vậy thì như hiểu ra cái gì đó mà hỏi:"Cậu nghĩ là còn có người thứ ba?"
"Không phải nghĩ, mà là chắc chắn!"
"Ý gì?"
— QUẢNG CÁO —
"Câu nghĩ xem tiệm thuốc của Dương Thùy sao lại trở nên nổi tiếng như thế?"
"Vì người ta vừa đẹp, vừa dễ thương, lại vừa giỏi ăn nói nên..."
Bá Đồ thấy cái gì đó không hợp lý lắm trong câu trả lời của mình nên đã ngưng lại.
"Nghĩ ra rồi phải không, đã có kẻ giở chiêu trò trong này."
Bá Đồ một mặt trầm ngâm, hắn hiện tại đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình.
Sau một lát, hắn gật đầu tán đồng với quan điểm của Man Nguyệt Thiên:"Đúng là có người giở trò, nếu là dạng này thì vào ngày Dương Thùy chết trong rừng hoa chắc chắn có người thứ ba ở đó!"
Đó cũng là lý do tại sao mà người anh dù đã chết, nhưng những cây hoa vẫn mang trong mình nổi thù hận lớn như thế.
Bởi vì sự thù hận của nó không phải là dành cho người anh mà là dành cho người thứ ba kia.
"Cậu nghĩ tới chuyện này từ khi nào, sao lại không nói cho tớ biết?"Bá Đồ nhìn về Man Nguyệt Thiên mà lên tiếng trách móc.
Hắn đã phán đoán sai lầm nên mọi chuyện mới trở nên rắc rối như bây giờ.
Nếu như đi theo đúng hướng ngay từ ban đầu, thì hiện tại hắn đã có thể làm được thí nghiệm trên các cây hoa kia rồi.
"Đêm qua, sau khi nhìn thấy hai anh em họ ôm nhau thì tớ đã cảm thấy có vấn đề, mãi đến khi rừng hoa tấn công vào Uông thành thì tớ mới thật sự dám khẳng định!"Man Nguyệt Thiên lên tiếng giải thích.
"Hai người họ ôm nhau thì có vấn đề gì?"

"Có đó, người anh ôm lấy Dương Thùy giống như muốn bảo vệ cô ấy khỏi cái gì đó!"
Nghe cô với sắp cưới nhắc lại, hắn mới thấy cảnh hai người đó ôm nhau đêm qua thật rất là lạ.
Nếu người anh lỡ tay ngộ sát em mình thì người anh phải rất đau thương, dằn vặt, người em thì ôm lấy anh ta vào lòng mà an ủi.
Hoặc là hai người họ sẽ ôm chằm lấy nhau tha thiết vì đã có thể toàn tụ lại với nhau sau một thời gian dài xa cách.
Nhưng tư thế của hai người họ ôm nhau không phải vậy.
Tư thế như muốn che chắn em mình khỏi ai đó kia của người anh quả là có vấn đề.
Không chỉ tư thế ôm kia có vấn đề, mà càng nghĩ hắn càng phát hiện ra thêm rất nhiều điểm lạ thường trong chuyện này.
Bá Đồ và Man Nguyệt Thiên vừa trở về Uông thành vừa bàn bạc về chuyện của Dương Thùy.
— QUẢNG CÁO —
Đến trước cổng thành, hai người họ mới ngừng nói chuyện lại, sau đó là hướng vào bên trong mà bay vào.
Vào tới bên trong, Bá Đồ định trở về khách sạn nhưng chưa kịp đi thì hắn đã bị quân lính ngăn cản.
Những binh lính ở đây đã bao vây lấy hắn thành một vòng tròn để ngăn hắn chạy thoát.
Đám lính nghĩ chuyện quỷ dị bên ngoài hồi nãy là do hắn làm ra, nên mới muốn bắt hắn về để tra khảo.
Bá Đồ cảm thấy không vui, hắn đã ra tay giúp họ mà giờ họ lại muốn bắt hắn.
Hắn đã không vui nhưng còn có người không vui hơn hắn nữa.
Man Nguyệt Thiên một bên thấy đám lính như thế không phân rõ trắng đen muốn bắt người thì tức giận mà ra tay.
Cái gì gọi là thô bạo.
Cái gì gọi là lấy mạnh hiếp yếu.
Giờ Bá Đồ giờ đã được tận mắt chứng kiến rõ ràng.
Binh lính bao vây đòi bắt hắn, nhưng hắn còn chưa kịp ra tay thì cô vợ sắp cưới đã ra tay trước rồi.
Với thực lực của cô ấy thì muốn hạ gục đám binh lính ở chỗ này là hết sức đơn giản.
Nhưng cô ấy không muốn mọi chuyện lại đơn giản như vậy.
Không thèm dùng lấy vũ khí, cô ấy cường hóa chủ yếu vào hai tay và chân, sau đó là lao vào ẩu đả với đám lính.
Dùng lấy tốc độ kinh người kết hợp với nắm đấm đầy uy lực, cô vợ sắp cưới của hắn cứ thế thoát ẩn, thoát hiện trong ánh lửa chập chờn.
Và cứ thế những tên lính ở đây chỉ có thể dùng một từ thảm để hình dung.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh ngã ra mặt đất.
Tiếp theo đó sẽ là một màn tra tấn uốn nắn tay chân cực kì kinh dị.
Âm thanh xương bị bẻ gãy cùng tiếng kêu la đau đớn liên tục vang lên, khiến hắn cảm thấy sau này mình cần phải nhanh chóng thay đổi.
Sau này không nên xỉa xói hay chọc giận cô vợ sắp cưới này thêm nữa, nếu không thì...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.