Một cách rừng hoa lung linh với vô vàn cánh hoa đang đua nở dưới ánh nắng chói chan của một ngày trưa nắng.
Một nam một nữ, một trước một sau đang chậm rãi bước đi trong cánh rừng hoa này.
Người nữ xinh đẹp, dịu dàng, mặc trên mình một bộ áo trắng tinh khôi đang vui vẻ ngắm nhìn những bông hoa rực rỡ đầy màu sắc.
Người nam ăn mặc giản dị, khuôn mặt hiền hậu chỉ là ánh mắt có hơi phần vô cảm, đang ở phía sau cô gái mà liên tục thở ra.
Một nam, một nữ trong cánh rừng hoa này chính là Bá Đồ và Man Nguyệt Thiên đang trong hành trình du ngoạn.
"Sao cậu cứ thở ra hoài vậy?"Man Nguyệt Thiên quay người nhìn về Bá Đồ mà không hiểu hỏi.
"Trời nắng chan chan, tớ thật không hiểu sao cậu lại chọn đi đường vòng, không phải cứ đâm thẳng qua cánh rừng kia là tới nơi rồi sao?" Bá Đồ mệt mỏi hỏi lại.
"Cậu thật quá khô khan đi, du ngoạn là phải đi ngắm nhìn những cảnh đẹp như thế này"
Vuốt nhẹ mái tóc mai,Man Nguyệt Thiên nói tiếp:"Mà những bông hoa dưới ánh nắng chiếu rọi sẽ trở nên lung linh và xinh đẹp hơn bao giờ hết, cậu có biết không?" Nói đến đây cô ấy nở lên một nụ cười thật quyết rũ.
Thật xinh đẹp.
Bá Đồ ở cạnh bên ngắm nhìn vợ sắp cưới của mình mà trở nên ngây ngốc, cổ họng của hắn thì cứ liên tục nhấp nhô.
Sau một hồi suy nghĩ vu vơ, Bá Đồ dần tỉnh táo lại rồi lắc đầu lên tiếng phản bác:" Đó là ánh nắng ban mai thôi, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cua-bong-dem/858868/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.