Chương trước
Chương sau
Không nói thêm nhiều lời, Hắn Ám đã hùng hổ lao vào người gọi là Lâm Kiếm Thần kia.
Người trung niên thấy vậy thì cũng bắt đầu rút kiếm tham gia vào theo.
Hắc Ám đánh trực diện, người trung niên kia thì vòng ra sau lưng đánh theo kiểu du kích.
Thấy bọn họ đã đánh nhau thì Phùng Ly liền nhanh chân chạy tới gần sát mép tảng đá rồi bóp nát quả cầu lúc trước mà Hắc Ám đã đưa.
Quả cầu vỡ nát, một màn chắn trong suốt nhanh chóng dựng lên bảo vệ Phùng Ly và cơ thể của tôi.
Lâm Kiếm Thần một bên đấu với Hắc Ám, một bên đề phòng với người trung niên nên chiến đấu cực kì vất vả.
"Rầm..." Mỗi lần bọn người họ va chạm kiếm vào nhau thì đều sinh ra một lực chấn động cực mạnh, sóng xung kích theo đó lan tràn ra bốn phía.
Theo làn sóng xung kích lan ra thì hình ảnh trong gương cũng trở nên gợn sóng không ổn định.
Tôi nhìn vào những hình ảnh cứ liên tục nhấp nhô gợn sóng trong gương mà nghi hoặc.
Rốt cuộc là làm cách nào mà hình ảnh có thể truyền vào đây, mà quan trọng hơn hết là cơ thể của tôi đang ở trên vai Phùng Ly vậy tôi ở đây là gì.
Tôi thật không rõ ràng nhưng tôi không có ý định hỏi người phụ nữ kia.
Bởi vì tôi biết có hỏi thì đối phương cũng sẽ không trả lời, dù có trả lời thì cũng chỉ là những lời nói qua loa mà thôi.
Tập trung nhìn lại vào trong gương, không ngoài lấy dự đoán Lâm Kiếm Thần đã bị hai người họ áp chế hoàn toàn.
"Keng..."Một đường kiếm của Hắc Ám đi qua liền đẩy lùi Lâm Kiếm Thần lùi về sau.
Lợi dụng lúc Lâm Kiếm Thần mất đi thăng bằng thì người trung niên kia đã xuất hiện ở sau lưng ông ấy chém tới.
Lâm Kiếm Thần không né được nhát chém đó nên ông ấy chỉ có thể né sang một bên để tránh đi chỗ hiểm.
Một đường chém tới Lâm Kiếm Thần nhẫn nhịn cơn đau từ vết thương ở sau lưng mà nhảy ra xa,kéo dài khoảng cách với người trung niên.
Người trung niên được nước làm tới, muốn đuổi theo nhưng lúc này biến cố đã xảy ra.
Hắc Ám lợi dụng lúc người trung niên không chú ý mà đã vòng ra phía sau rồi đâm tới một kiếm. — QUẢNG CÁO —
Bây giờ thì đến lượt người trung niên không kịp né tránh.
Người trung niên chỉ có thể cố nhích người sang một bên để kiếm không đâm trúng vào chỗ hiểm nhưng nó đã không hiệu quả cho lắm trong trường hợp này.
Kiếm của Hắc Ám đã cong lại một cách bất thường mà đâm xuyên qua tim của người trung niên.
"Sát Thần Kiếm!" Sau kiếm đã đâm vào cơ thể của người trung niên thì Hắc Ám liền hô lớn.
Theo tiếng hô của Hắc Ám, thanh kiếm xiên vẹo kia bắt đầu bốc lên một ngọn lửa màu tím rực cháy.

"A..."Ngọn lửa rực cháy trực tiếp thiêu đốt lấy cơ thể của người trung niên, làm cho ông ấy đơn đớn kêu lên.
Thấy mình đã ám toán thành công, Hắc Ám liền nhếch môi lên rồi áp sát lại gần người trung niên mà khinh bỉ nói:" Đây là lần thứ hai ta giết ngươi và lần này ngươi sẽ không thể sống lại được nữa đâu!"
Hắc Ám vừa dứt lời thì ngọn lửa ánh tím kia liền bốc cháy lên một cách cực kì mạnh mẽ mà nuốt trọn lấy người trung niên.
"Ngươi là Hắc..."Bên trong ngọn lửa đang thiêu đốt, người trung niên cố gắng thốt lên được mấy từ thì dừng hẳn.
Người trung niên đã không thể nói thêm gì được nữa, bởi vì ngọn lửa kia đã thiêu rụi ông ấy thành một đám bụi tro đen xì rơi lả tả trên mặt đá.
Đã hóa thành tro bụi nhưng Hắc Ám vẫn không muốn buông tha.
Hắn dùng ma thuật gọi lên một cơn gió nhẹ thổi bay tất cả lớp tro bụi của người trung niên bay xuống phía dung nham đang nóng chảy ở bên dưới.
Người trung niên bị giết là chuyện tôi đã suy đoán được từ trước, nhưng ông ấy là ai mà có thể khiến cho Hắc Ám phải cẩn thận đến như vậy.
Đã trở thành tro cốt rồi cũng phải dìm vào trong dung nham.
Là lần thứ hai ta giết ngươi?
Nghĩ là Hắc Ám đã từng giết đối phương rồi sao?
Đúng rồi.
Sau một hồi nhớ lại, cuối cùng tôi cũng nhớ ra người trung niên đó là ai. — QUẢNG CÁO —
Ông ấy là Tống Đạo Nhân, Tống gia gia chủ tiền nhiệm.
Người này phạm phải rất nhiều tội nặng nên đã bị cha tôi bắt lại, nhưng khi cha tôi áp giải người về kinh đô thì đã bị Hắc Ám chặn giết.
Đó là lần đầu tiên trong sự nghiệp đoàn trưởng của cha tôi bị thất thủ, đó cũng là lý do chính mà Hắc Ám năm đó bị treo tên lên hàng đầu trong bảng truy nã.
Nhưng không phải Tống Đạo Nhân đã chết rồi sao, thế nào mà gần mười năm sau lại xuất hiện.
Huống hồ từ thực lực khi nãy mà Tống Đạo Nhân đã thể hiện ra, thì lý nào Tống gia năm đó lại chỉ là một gia tộc hạng trung được.
Bí ẩn sau chuyện này thật nhiều.
Kinh đô bạo loạn, cuộc đảo chính đang diễn ra.
Tất cả chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, bên trong khẳng định có một âm mưu to lớn hơn rất nhiều.
"Đây là cái giá cho sự lựa chọn sai lầm!"Sau khi xử lý xong xuôi tro cốt của Tống Đạo Nhân thì giọng nói của Hắc Ám đã trở về như ban đâu.
Giọng nói đầy trầm lắng mà u tối, làm cho người ta cảm thấy khó chịu khi nghe được.
Không chỉ giọng nói, áo quần của Hắc Ám cũng dần hóa thành màu đen, một bộ áo choàng từ bên trong bộ áo đang mặc dần dần hiện ra che kín lấy người của hắn.
Thanh kiếm trên tay kia cũng theo đó mà dần hóa thành màu đen với lưỡi kiếm màu tím rực rỡ bắt mắt.

Hắc Ám giơ tay lên rồi nắm lại, một chiếc mặt nạ màu đen tuyền đã xuất hiện trên tay.
Đeo lên chiếc mặt nạ này lên, cả người cùng khí thế của Hắc Ám cũng thay đổi.
Quỷ dị, u tối, ánh mắt như vực sâu không đáy.
Nhìn qua tấm gương thôi nhưng tôi đã cảm nhận được một áp lực vô hình đang đè nặng trên người.
Một cảm giác run sợ theo bản năng làm cho tôi không tự chủ mà run nhẹ người lên.
Đây mới chân chính là Hắc Ám, người mà chỉ cần một cái nhìn thôi cũng đủ làm cho đối phương mất đi ý chí chiến đấu.
— QUẢNG CÁO —
"Không ngờ lại là ngươi!" Lâm Kiếm Thần khá là ngạc nhiên với chuyện vừa diễn ra.
"Xem ra tất cả mọi chuyện đều là do ngươi thao túng!" Lâm Kiếm Thần như nghĩ tới cái gì đó mà nhìn chằm vào Hắc Ám nói.
Hắc Ám nghe thấy Lâm Kiếm Thần nói thì không nói lại mà chỉ nhìn chằm chằm về ông ấy.
"Ta thật không hiểu, làm sao mà ngươi có thể thao túng bọn chúng tấn công chúng ta được?" Sau lấy một lúc im lặng đến đáng sợ, thì Lâm Kiếm Thần đã lên tiếng hỏi.
"Ta chỉ cần cho chúng tưởng lầm rằng ta và các người đang hợp tác với nhau là được!" Đối với câu hỏi này Hắc Ám đã lên tiếng trả lời.
"Vậy xem ra tin tức bọn chúng và ngươi đang hợp tác hẳn là giả, hay nói chính xác hơn thì tên Bá Diệp kia đã phản bội chúng ta đúng không?"
Lâm Kiếm Thần hỏi tiếp nhưng Hắc Ám đã không trả lời lại.
Sự im lặng từ Hắc Ám chính là sự thừa nhận với sự suy đoán của Lâm Kiếm Thần.
Bá Diệp, Bá gia chủ là đồng bọn của Hắc Ám.
Chuyện này không nhỏ đâu.
"Gián điệp mà chúng ta cài cắm vào bọn chúng hóa ra là người của ngươi, chuyện này thật là buồn cười làm sao!" Lâm Kiếm Thần tự chế giễu bản thân xong thì thắc mắc hỏi:" Ngọc thông hành không nên có nhiều như vậy, là do ngươi làm ra phải không?"
"Muốn câu giờ để kích phát thần lực cũng không thành vấn đề, ta sẵn sàng cho ngươi thời gian!" Hắc Ám dừng lại một chút rồi nói:" Nhưng gần 200 năm chờ đợi, bây giờ đồ vật đã ở gần trong gang tấc, trong lấy thời khắc quan trọng này ngươi lại muốn đấu một mất một còn với ta sao?"
"Xem ra ngươi biết cũng không ít, nhưng đồ vật chỉ có một mà thôi!"
"Dựa vào bản lĩnh!"
"Được!"
"Được!"
Hai người họ nói qua, nói lại một hồi thì đã quyết định đình chiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.