Tôi cảm thấy là Tôn Diệt lừa mình nhưng ôm lấy chút hy vọng mong manh rằng hắn sẽ giữ đúng lấy lời hứa.
Xuyên qua hàng hàng phòng ngự của phe phản loạn, xuyên qua các cuộc chiến tràn ngập mùi máu tanh, xuyên qua những ánh lửa rực cháy đang tàn phá mảnh đất kinh đô này, di chuyển không ngừng nghỉ cuối cùng tôi và Yến Thu đã an toàn đến đích.
Cuối cùng cũng tới được cung điện.
Một màn chắn cỡ rộng bao trùm khắp cả một vùng trời to lớn, một bức tường trải dài bao quanh toàn bộ cung điện.
Vẫn còn chưa xong việc.
Thở ra một hơi tôi mệt mỏi dẫn theo Yến Thu đi tìm nơi yếu nhất trên màn chắn đang bao phủ cung điện này.
Lợi dụng khả năng nhìn và nghe thấy các hạt sáng, tôi đã nhanh chóng xác định được vị trí yếu nhất.
Đến được nơi yếu nhất ở trên màn chắn tôi bắt đầu chống cầm lên suy tính xem mình có đủ lực phá hủy chỗ này hay không?
Sau một lúc suy ngẫm tôi nhận định mình đủ khả năng.
Tôi quay đầu qua nhìn Yến Thu mà nhắc nhở:"Đi sát theo ta!" Nói xong tôi rút kiếm chĩa vào màn chắn trước mặt.
Cường hóa cơ thể lên rồi tôi hét lớn:" Liên Hoàn Kiếm!"
Bùng lên toàn bộ sức mạnh, tôi liên tiếp dùng lấy mũi kiếm đâm vào điểm yếu nhất đó.
Không ngoài suy đoán của tôi, màn chắn chịu qua được vài nhát đâm thì bắt đầu rạn nứt.
Thấy chỗ này của màn chắn đã có dấu hiệu sắp bị đâm thủng nên tôi dồn thêm chút lực nữa vào tay theo đó tốc độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cua-bong-dem/858836/chuong-113.html