Chương trước
Chương sau
Các bên đánh nhau đến rất khí thế làm cho tôi không dám động đậy.
Thời gian trôi qua, trên bầu trời cao cô gái thêu trên mình sáu cánh liên hoa dần chiếm ưu thế, chỉ cần một chút thời gian nữa thôi là cô ấy có thể đánh bại được đối thủ.
Ở bên dưới này thì lại trái ngược hẳn với phía trên, Bạch Liên hội dù người đông thế mạnh nhưng mà đối với phương thức hợp chiến đầy quỷ dị cùng với số lượng lớn cổ vật từ hội Vong Dạ đã khiến cho họ rơi vào thế yếu.
Ở phía bên kia thì hai người kỵ binh đang bất phân thắng bại nhưng người kỵ binh cầm đầu đó có vẻ như đang rất vội.
Hắn không muốn dây dưa nữa mà nhảy lùi về sau thoát khỏi vòng chiến, sau đó hắn cường hóa cơ thể của mình lên.
Lớp cường hóa dày đặc, dao động ma lực của tên kỵ binh cầm đầu này tỏa ra làm rung động cả một vùng trời nhưng người trung niên kỵ binh không hề run sợ mà ngược lại hắn còn cười lớn:" Không chỉ có mình ngươi mới biết cường hóa đâu!"Dứt lời ma lực của kỵ binh trung niên bắt đầu tuôn trào.
Hai người họ nhìn chằm vào đối phương một lúc rồi sau đó lại lao vào nhau mà vung kiếm, động tác vung kiếm của họ thật chậm, hai thanh kiếm đó cứ từ từ va chạm vào nhau.
"Rầm..." Khi hai thanh kiếm va chạm vào nhau liền sinh ra một làn sóng xung kích cực kỳ mạnh mẽ lan tràn ra bốn phía.
Làn sóng đánh tới khiến tôi bị đẩy ra phía xa, may mắn là có thành viên Vong Dạ ở phía trước ngăn cản bớt đi một phần lực.
"Rầm..." Hai người họ lại tiếp tục chiến, làn sóng xung kích liên tục lan tràn.
Thật là quá mạnh.
Không dùng cường hóa còn đỡ, dùng tới cường hóa rồi thì đúng là quá khủng khiếp.
Vong Dạ và Bạch Liên hội đã không còn đánh nhau nữa, họ không phải là muốn đình chiến mà áp lực từ làn sóng xung kích ập tới là quá lớn, nếu không toàn lực phòng thủ thì họ sẽ bị đánh cho trọng thương.
"Rắc..."Hai người kỵ binh đó đối chiến được vài chiêu kiếm thì âm thanh vỡ vụn vang lên.
Nghe thấy âm thanh này tôi không kìm được mà nhếch môi lên cười.
Cơ hội tới rồi.
Tại sao những người này lại như thế dám ngang nhiên đánh nhau ở đây?
— QUẢNG CÁO —

Tất nhiên là vì nơi đây đã bị một kết giới bao phủ lên nên bọn họ mới dám như thế không sợ, nhưng giờ kết giới đã bị hủy rồi, binh lính sẽ nghe thấy động tĩnh mà tới đây nhanh thôi.
"Chết tiệt!" Tên kỵ binh cầm đầu thấy kết giới nơi đây đã bị hủy thì tức giận mắng sau đó hắn lấy ra trong người một viên đá màu đỏ thẩm mà do dự.
"Vô dụng thôi, ngươi có dùng nó thì cũng không cướp người được đâu!" Kết giới bị phá, người kỵ binh trung niên liền không định đánh tiếp mà chỉ đứng đó nhìn về người kỵ binh cầm đầu khinh thường nói lớn.
"Ngày sau tái chiến ta nhất định sẽ băm vằm ngươi ra!" Người kỵ binh cầm đầu tức giận buông lời uy hiếp, nói xong hình bóng của hắn dần mờ đi rồi biến mất trong đêm tối vô định.
Người kỵ binh này rời đi khiến cho không khí xung quanh hào hỗn hơn rất nhiều nhưng mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.
Thành viên Vong Dạ và Bạch Liên hội bắt đầu nhìn vào tôi mà do dự.
Họ do dự như thế là bởi vì bên cạnh tôi lúc này xuất hiện một người.
Người bên cạnh tôi đây chính là người trung niên kỵ binh kia.
Không biết là từ khi nào mà ông ấy lại đã đứng bên cạnh tôi nhưng nhờ có ông ấy nên hai phe bên kia mới không dám cùng đường mà làm ẩu.
"Đi!"Người cầm đầu thành viên Vong Dạ thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng đưa ra quyết định.
Thành viên Vong Dạ ẩn mình trong bóng đêm tăm tối mà rời đi.
Bây giờ chỉ còn lại người kỵ binh trung niên và hội Bạch Liên mà thôi.
"Ở trong kinh đô mà các ngươi dám làm càn!" Ở lấy nơi xa, người trong kinh đô đã phát hiện ra bất thường ở đây mà kéo quân tới.
"Đi!" Người thêu trên mình sáu cánh liên hoa kia có phần không cam tâm nhưng vẫn lựa chọn rời đi.
Bây giờ chỉ còn lại một người.
"Phó đoàn không cần lo sợ, ta là có thiện ý bảo vệ phó đoàn!"
— QUẢNG CÁO —

Bảo vệ tôi.
Lời nói này sao mà chẳng mấy đáng tin.
Ai lại vô duyên vô cớ giúp đỡ người khác mà không có mục đích riêng, huống hồ đối phương còn như thế thần bí khó lường.
Trung niên kỵ binh nhìn thấy tôi nhăn mày không tin thì nở lên một nụ cười hiền hòa:"Từ giờ đến hết ngày mai hãy tìm chỗ nào đó kín đáo mà trốn đi, đừng để ai bắt được!"
Người trung niên kỵ binh nói xong gì lấy ra trong mình một viên đá màu đỏ thẩm mà cắn lấy, giọt máu đỏ thẩm từ trong viên đá chảy từ vết nứt đi vào miệng của ông ta.
Nuốt lấy giọt máu kia, người trung niên như nghĩ tới cái gì đó mà nói thêm:" Nếu phó đoàn trốn không được thì hãy để người của hội Vong Dạ bắt đi, bọn họ sẽ không làm tổn thương đến phó đoàn đâu hay ít nhất là..."Thân ảnh của ông ấy dần lấy mờ nhoà:" Bọn họ sẽ không giết người!" Lời vừa dứt cả người ông ấy liền tan biến trong màn đêm u tối.
Từ giờ tới ngày mai?
Ngày mai không phải sinh thần của quốc vương hay sao.
Đây là có biến rồi.
"Minh Thần tại thượng, kẻ ngu muội này xin dâng hiến lòng tin cùng máu thịt cho ngài!" Khi tôi đang suy nghĩ về những lời của người kỵ binh trung niên kia thì giọng của hắn lại vang vọng lên khắp cả vùng trời kinh đô.
Giọng nói kết thúc, ở khu vực trung tâm kinh đô bùng lên dao động ma lực rất khủng khiếp, sau đó là ở sâu trong cung điện hoàng gia cũng bùng phát lên từng đợt dao động ma lực cực kì mạnh mẽ.
"Rầm..."Âm thanh đổ ngã vang vọng liên hồi.
Ánh lửa cháy lên khắp cả vùng kinh đô rộng lớn, những tiếng kêu la thảm thiết hào với những tiếng cười nhạo đắc ý làm cho tôi ngẩn ngơ không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Mới vừa rồi còn bình yên mà sao bây giờ lại như thế...
Lại điên loạn lên hết cả như thế.
Kinh đô bây giờ đúng là điên loạn lên hết cả rồi.
— QUẢNG CÁO —
...
Trong màn đêm tăm tối, những thân ảnh di chuyển không ngừng nghỉ trong khu rừng rậm khiến cho động vật nơi đây thức giấc sợ hãi mà bỏ chạy.
Những thân ảnh đi xuyên suốt trong rừng rậm này là những người binh lính.
Từ trang phục mà họ mặc trên người có thể nhận định họ là lực lượng quân lực của Khương gia, một gia tộc nằm cách khá xa kinh đô.
Dẫn đầu lấy đoàn quân lính này là một người thanh niên trẻ tuổi, hắn tên là Khương Nguyên là gia chủ mới nhậm chức không lâu trước đây của Khương gia.
"Gia chủ chúng ta làm vậy có phải là quá mạo hiểm hay không, lỡ đâu..."Một tên thân tín bên cạnh Khương Nguyên ngập ngừng nói.
"Ngươi thì hiểu cái gì, bây giờ là thời cơ tốt nhất để cho chúng ta thể hiện, quốc vương đã mất lòng dân, lão bị hạ bệ chỉ là chuyện sớm muộn!" Nói đến đây Khương Nguyên liền lấy tay sờ vào cái túi đang đeo bên hông của mình nhưng đúng lúc này hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Dừng lại!" Khương Nguyên giơ tay lên ra hiệu cho đoàn quân ngừng lại.
Phía trước Khương Nguyên không biết từ lúc nào xuất hiện một nhóm khoảng hơn trăm người đang đứng đó ngăn chặn lấy đường tiến quân.
Khương Nguyên nhìn về nhóm người chặn đường này mà có phần run sợ, bởi vì nhóm người đó đang mặc trên mình giáp trụ trắng bóng có khắc ký hiệu kỵ binh hoàng gia.
Run sợ thoáng qua, Khương Nguyên đã nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, bên hắn có tới 3000 binh lính tinh nhuệ mà đối phương chỉ có hơn trăm người mà thôi.
Số lượng đã giúp cho Khương Nguyên có thêm phần dũng khí, hắn hùng hổ chỉ về nhóm vào nhóm kỵ binh mà hét lớn:" Bắt bọn họ lại!"
Khương Nguyên không muốn giết nhóm kỵ này, ít nhất là giữ được vài người còn sống để mà tra hỏi.
Là tình cờ đi ngang qua hay là có nguyên nhân gì khác.
Khương Nguyên cần tra rõ ràng để có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.