Chương trước
Chương sau
Dù kế hoạch của tôi là vô nghĩa đối với đại nhân nhưng nó cũng có một điểm tốt là đưa được Tử Sắc vào Toàn Lâm học viện.
Tử Sắc có thể nằm vùng trong đó để thu thập thêm thông tin.
Việc thu thập thông tin là cần thiết nhưng mà cuộc chiến sắp tới rất quan trọng, nó rất cần nhân lực nên ưu tiên việc điều em ấy về là quyết định đúng đắn nhưng đại nhân không cho là như vậy.
Khi tôi nói về việc điều Tử Sắc về trợ chiến thì đại nhân liền trầm tư, sau đó đại nhân hỏi rất nhiều chuyện không liên quan gì rồi ngài ấy kết luận không cần điều Tử Sắc về.
Có lẽ lúc đó đại nhân đã dự đoán được việc Bạch Liên hội sẽ tấn công vào khu huấn luyện, nhờ đó Tử Sắc có thể trở về mà không làm cho thân phận Ninh Dương Tử bị nghi ngờ.
Có lẽ còn có lý do sâu xa hơn nữa, như việc em ấy...
"Chị Bạch Sắc!"
"Ừ..."
Tôi gục đầu rồi nhìn người mới đi tới.
Người mới tới là một thiếu nữ thú nhân có mái tóc dài uốn lượn gợn sóng màu tím sữa với hai cái tai báo nhỏ nhắn trên đầu hòa với làn da trắng mịn làm tôn lên nét kiêu sa, quyến rũ mà dù là nữ nhân cũng phải điên đảo khó lòng cưỡng lại.
Người mới tới này chính là Tử Sắc.
"Bạch Liên hội tấn công vào khu tập huấn là như thế nào?" Tôi không dài dòng mà trực tiếp hỏi vào vấn đề chính.
"Em không biết, bọn họ cứ thế tấn công vào rồi bắt người!"
"Bắt người?"
"Bọn họ bắt lấy một số học viên trong khu huấn luyện nhưng có vẻ như họ không có ác ý gì."
"Không ác ý?"
"Bọn họ tấn công vào khu huấn luyện nhưng bọn họ chỉ đả thương chứ không giết người."
"Vậy em biết họ bắt người đi đâu không?"
"Không rõ, thực lực bọn họ rất mạnh lại liên tục dùng cổ vật cắt đuôi nên em không theo dõi được họ."
Nghe xong em ấy giải thích tôi liền gục đầu coi như đã hiểu, sau đó tôi hỏi qua vấn đề khác:" Vậy em đã tra rõ được thân phận của Tôn Diệt hay không?"
Vừa dứt lời tôi liền tập trung ánh mắt nhìn vào từng biểu hiện của Tử Sắc.
"Không tra được."
"Với khả năng của em lại không tra được sao?"
"Không có manh mối thì dù có năng lực cao hơn cũng không tra được."
— QUẢNG CÁO —
Tôi tiếp tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi nói:"Cũng không quan trọng nữa, lần này em về rất đúng lúc, có nhiệm vụ mới giao cho em" Tôi nhếch nhẹ môi cười:"Ngày mai em hãy giết chết Tôn Diệt!"
"Giết Tôn Diệt, vì sao?" Tử Sắc có chút ngạc nhiên hỏi.
"Đây là ý của đại nhân, ngài ấy muốn chúng ta bắt Tôn Diệt lại, nhưng chị thấy bắt hắn hay giết hắn cũng giống nhau mà thôi."
"Nếu đại nhân chỉ muốn bắt hắn thì hãy bắt hắn, đại nhân luôn có dụng ý riêng của mình, lỡ đâu hắn còn có tác dụng với đại nhân thì sao."
"Em nói rất đúng, nhưng chị có thể xem mấy lời vừa rồi là em đang cầu xin tha mạng cho tên Tôn Diệt kia hay không?"
"Chị nghĩ nhiều rồi!"
"Em nên nhớ mình là ai!" Tôi nhìn chằm vào Tử Sắc sau đó trịnh trọng nói tiếp:"Em đừng để cho tình cảm chi phối công việc, cũng đừng để cho đại nhân phải thất vọng!"
"Em biết!"
"Tốt rồi, ra ngoài đi!"
"Vâng!"
Khi cánh cửa đóng lại, khi tất cả mọi người đi ra khỏi phòng, lúc này tôi mới thở ra một hơi dài rồi lấy tay xoa xoa lên hai hàng lông mày.
Thật mệt.
Điều phối cả một cái tổ chức lớn đúng là rất mệt mỏi, mà mệt mỏi hơn nữa là khi tôi lại luôn cảm thấy họ sẽ phản bội mình.
Nhưng Tử Sắc...
Mong sao chỉ là tôi đa nghi.
....
Tôi là Yến Thu
Một ngày dài đã trôi qua, ánh trăng đã lên cao, trên một con đường vắng vẻ, tôi lê cái thân mệt mỏi mà đi trở về nhà của mình.
Tôn Diệt rời đi, tôi đã thay hắn quản lý đoàn kỵ binh, nói quản lý chứ thật sự tôi chẳng có làm gì cả.
Tôi và đoàn kỵ binh đứng ở trước cổng ra vào chờ đón sứ đoàn đến, hết sứ đoàn Sa quốc đi vào kinh đô rồi lại đến sứ đoàn của Hợp quốc.
Chờ hai sứ đoàn vào được kinh đô thì đã là chiều tối.
Lúc này tôi nhìn vào đoàn kỵ binh khi xưa từng vào sinh ra tử, từng cùng họ trải qua bao gian khổ mà trong lòng tôi cảm thấy thật lạ lẫm.
Tôi đã không thể giống như trước kia mà thản nhiên đối diện với bọn họ, hoặc có lẽ tôi không muốn đứng gần họ thêm chút nào nữa, nên tôi đã ra lệnh cho họ đứng thủ ở đó còn tôi thì đi qua gặp cha mình.
Tôi muốn nghe quan điểm của ông ấy về quyết định của Tôn Diệt hay đơn giản chỉ là tôi muốn tìm một ai đó để có thể giãy bày tâm sự.
— QUẢNG CÁO —

Tôi đã đi qua nơi ông ấy làm việc chỉ tiếc là ông ấy đã rời đi.
Người ở đó nói là cha tôi đã về nhà lúc chiều nên tôi mới quyết định đi trở về nhà, nhưng...
Con đường vốn dĩ phải có lính gác tuần tra thường xuyên này lại không có một bóng người mà cha tôi đi trở về nhà trong tình cảnh hiện tại cũng rất lạ.
Sờ lên thanh kiếm bên hông, tôi quyết định dừng lại không đi tiếp nữa.
Càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề.
Suy nghĩ một lúc tôi quyết định quay về gọi thêm người đi chung cho an toàn.
Con gái một mình đi trong đêm tối là không tốt lắm đâu.
Nghĩ là làm, tôi xoay người một mạch rời đi nhưng đi được vài bước tôi lại dừng bước.
Tôi dừng lại không phải vì đã thay đổi suy nghĩ mà là vì ở trước mặt tôi xuất hiện một người mặc áo đen, khuôn mặt người này bị che lấp đi bởi một mặt nạ đen tuyền.
Xong rồi.
Tôi từ từ rút kiếm bên hông của mình ra chĩa qua kẻ chặn đường kia rồi hỏi:" Vong Dạ các ngươi vậy mà dám lộ diện ở đây, các ngươi không sợ bị bắt hay sao?"
Hỏi thì hỏi vậy thôi, chứ đối phương mà sợ thì đã không lộ diện ở đây rồi.
Tôi hỏi chỉ là để kéo dài thời gian cũng như muốn xác định lại thân phận của đối phương.
"Ngươi là Yến Thu?"
Đối phương hỏi qua nhưng tôi không trả lời mà càng siết chặt thanh kiếm trên tay.
"Ngươi đi theo chúng ta một chuyến được không?"Không thấy tôi trả lời, đối phương liền hỏi tiếp nhưng giọng điệu đó là không muốn cho người ta từ chối.
"Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Tôi không trả lời mà hỏi lại.
"Là vì tốt cho ngươi thôi, rơi vào tay chúng ta ngươi mới có cơ hội sống." Khi tôi nghĩ đối phương sẽ không trả lời tôi thì đối phương lại lên tiếng giải thích.
Vì tốt cho tôi.
Rơi vào tay họ thì có thể có cái gì tốt chứ.
Đối phương nói xong thì từ từ rút kiếm ra.
Thấy vậy tôi liền muốn lùi người về sau nhưng đối phương không cho tôi cơ hội đó.
Với tốc độ cực nhanh đối phương đã ép sát tới chỗ tôi.
Dưới ánh kiếm tím đen ẩn hiện thanh kiếm trên tay tôi liền bị đánh bay ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Chết tiệt.
Thanh kiếm đó là thanh kiếm đặc trưng của hội Vong Dạ.
Đây là hàng thật.
Một mình tôi là không đánh lại được đối phương nên tôi cố lùi người về sau, rồi quay người toàn lực rời đi.
Không đúng.
Đối phương không có đuổi theo.
Rất nhanh tôi liền biết vì sao đối phương lại không đuổi theo tôi.
Xung quanh bốn phía quanh người tôi bây giờ đều là những kẻ áo choàng đen.
Bị bao vây rồi.
Tôi ngao ngán thở dài rồi giơ tay biểu thị đầu hàng.
Có tới hơn mười tên thành viên hội Vong Dạ đang bao vây lấy tôi, với thực lực và số lượng như vậy thì chống cự là vô ích.
Một thành viên hội Vong Dạ thấy tôi đầu hàng thì tiến lại gần chỗ tôi với ý định trói tôi lại.
Khi người này đi tới gần tôi, tôi liền nhanh tay rút con dao đã dấu ở trong tay áo đã thủ sẵn từ trước ra rồi đâm qua đối phương.
Không thử mà đã đầu hàng không phải là cách làm của một kỵ binh.
Tôi muốn dùng dao khống chế đối phương để có cái thương lượng với bọn người này nhưng cách biệt về mặt thực lực là quá xa.
Đối phương đã nhanh tay hất đi con dao găm trên tay tôi sau đó dùng một đấm hướng vào bụng tôi mà vung tới.
Cú đấm tới gần nhưng khi sắp đấm trúng người tôi thì đối phương nảy mạnh lùi người về phía sau.
Đối phương vừa di chuyển thì một mũi tên đã bắn sượt qua người đối phương mà đâm mạnh xuống mặt đất.
"Phản ứng nhanh đó..." Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi quay đầu qua nhìn về người mới lên tiếng.
Người đã bắn mũi tên kia, người đã đến ứng cứu tôi không phải là ai xa lạ, đó chính tên cầm đầu mới bị Tôn Diệt bắt hồi sáng.
"Nhưng hôm nay các ngươi gặp ta thì chỉ có thể chết ở đây thôi!" Tên cầm đầu vừa ném đi cây cung trên tay vừa nói, sau đó hắn từ từ rút kiếm bên hông ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.