Ánh trăng lên cao rồi lại hạ xuống, một đêm dài cứ thế dần trôi qua.
Cả một đêm dài tôi chỉ có thể đứng ở đó nhìn chằm vào cánh cổng đang đóng chặt kia.
Tiếng kêu la thảm thiết ban đầu đã rất nhanh kết thúc, trong màn đêm tăm tối chỉ có những tiếng kêu rầm rì của những con côn trùng nhỏ là còn vang vọng.
"Phó đoàn, nên về lại lều trại rồi!" Tên cầm đầu như nghĩ tới điều gì đó mà xoắn xuýt nói.
Tôi không trả lời hắn mà lựa chọn đứng yên tại chỗ.
Tên cầm đầu thấy vậy thì thở dài rồi nhìn qua những người kỵ binh phía sau.
Sau một lúc trao đổi ánh mắt họ quyết định không ép buộc tôi nữa.
Tôi và họ cứ thế đứng ở đó trông chờ đến khi ánh nắng đầu tiên ngày mới chiếu rọi xuống xua tan đi màn đêm.
Màn đêm qua đi, những tia nắng chan hòa trải rộng khắp không gian, vạn vật thế gian như dần bừng tỉnh, cánh cổng kinh đô theo đó cũng bắt đầu dần mở ra.
Cánh cửa mở ra, những tia nắng tinh thuần len lỏi qua khe cửa mà phản chiếu lên khung cảnh ở phía bên ngoài.
Không có biển tanh mưa máu, không có thi thể đầy đường, bên ngoài kia là một khung cảnh bình yên với những kỵ bị trang phục chỉnh tề không một chút vết bẩn đang đứng dàn thành hai hàng ngang để lộ ra một đầu lối đi nối dài từ cổng chính thông ra bên ngoài.
Ở giữa lối đi trống trãi đó có một người mặc trên mình một bộ đồ lữ khách với nửa khuôn mặt bị che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cua-bong-dem/858826/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.