Ánh trăng lên cao rồi lại hạ xuống, một đêm dài cứ thế dần trôi qua. Cả một đêm dài tôi chỉ có thể đứng ở đó nhìn chằm vào cánh cổng đang đóng chặt kia. Tiếng kêu la thảm thiết ban đầu đã rất nhanh kết thúc, trong màn đêm tăm tối chỉ có những tiếng kêu rầm rì của những con côn trùng nhỏ là còn vang vọng. "Phó đoàn, nên về lại lều trại rồi!" Tên cầm đầu như nghĩ tới điều gì đó mà xoắn xuýt nói. Tôi không trả lời hắn mà lựa chọn đứng yên tại chỗ. Tên cầm đầu thấy vậy thì thở dài rồi nhìn qua những người kỵ binh phía sau. Sau một lúc trao đổi ánh mắt họ quyết định không ép buộc tôi nữa. Tôi và họ cứ thế đứng ở đó trông chờ đến khi ánh nắng đầu tiên ngày mới chiếu rọi xuống xua tan đi màn đêm. Màn đêm qua đi, những tia nắng chan hòa trải rộng khắp không gian, vạn vật thế gian như dần bừng tỉnh, cánh cổng kinh đô theo đó cũng bắt đầu dần mở ra. Cánh cửa mở ra, những tia nắng tinh thuần len lỏi qua khe cửa mà phản chiếu lên khung cảnh ở phía bên ngoài. Không có biển tanh mưa máu, không có thi thể đầy đường, bên ngoài kia là một khung cảnh bình yên với những kỵ bị trang phục chỉnh tề không một chút vết bẩn đang đứng dàn thành hai hàng ngang để lộ ra một đầu lối đi nối dài từ cổng chính thông ra bên ngoài. Ở giữa lối đi trống trãi đó có một người mặc trên mình một bộ đồ lữ khách với nửa khuôn mặt bị che đi bởi mặt nạ đỏ thẩm. Một tay hắn cầm lấy thanh kiếm đỏ màu máu chống trên mặt đất, ánh mắt thì ngước nhìn lên mặt trời ở phía xa mà đăm chiêu. Tôn Diệt ngước nhìn được một lúc thì thở dài, sau đó hắn rút kiếm tra vào vỏ rồi quay người đi vào bên trong. Tôn Diệt một mạch đi tới, khi tới chỗ tôi đứng thì hắn dừng lại. Với ánh mắt sắc lạnh hắn không nhìn vào tôi mà nhìn qua người cầm đầu kia:"Ta đã lệnh cho ngươi canh chừng, không cho cô ấy đi ra khỏi khu lều trại nhưng có vẻ như ngươi đã không hoàn thành tốt được mệnh lệnh mà ta đã giao phó!" Tên cầm đầu và nhóm lính chặn đường tôi lúc trước nghe thấy Tôn Diệt khiển trách như vậy thì quỳ người xuống không nói lấy một lời biện minh. "Không hoàn thành nhiệm vụ được giao." Tôn ra hiệu cho mấy tên kỵ binh phía sau mình rồi lên giọng hạ lệnh:" Bắt giam lại!" Những kỵ binh phía sau Tôn Diệt nghe được lệnh thì hướng lên phía trước với ý định muốn bắt người. — QUẢNG CÁO —
Nhìn thấy họ muốn bắt người tôi liền tiến nhanh lên trước ngăn cản họ:"Họ không có lỗi, tất cả là do ta nhất mực muốn đứng ở đây!" Tôi lên tiếng biện hộ giúp cho nhóm kỵ binh đã từng cản đường mình này nhưng tên cầm đầu đã đứng lên rồi vỗ vỗ vào vai tôi mà lắc đầu. Tên cầm đầu không chấp nhận sự giúp đỡ của tôi, hắn đi qua những người kỵ binh bên kia mà giơ tay chịu trói. Những người trong nhóm theo sự dẫn đầu của tên đó thì cũng bắt đầu đứng lên rồi giơ tay nhận mệnh. Bọn họ bị áp giải rời đi nhưng trước khi khuất dạng tên cầm đầu đó có quay đầu nhìn qua tôi mà mỉm cười nói:" Bảo trọng!" Khi bọn họ quyết định để tôi đứng nhìn ở đây thì bọn họ có lẽ đã chuẩn bị lấy tâm lý để bị bắt. Nhìn về tên cầm đầu đến khi hắn đi khỏi tầm mắt lúc này tôi mới nhìn qua Tôn Diệt. Tôn Diệt rất lạ. Từ ngày trở về hắn cứ như biến đổi thành một người khác vậy. Trước kia dù có nhẫn tâm hay biến thái cỡ nào đi nữa thì hắn cũng sẽ không giống như bây giờ. Quá tàn bạo. Là chuyện của Ly Thương công chúa đã ảnh hưởng tới hắn hay hắn vốn dĩ ngay từ đầu đã là người như vậy. "Không phục với quyết định của ta sao?" Tôn Diệt lạnh lùng nhìn vào tôi hỏi. "Có thể có cách khác không cần phải..." Không cần phải làm đến tận nước này. "Ta đã cho ngươi ra thuyết phục họ, cũng đã cho họ cơ hội để rời đi nhưng là họ không muốn, là họ ở lại nên không thể trách ta được." Họ là thường dân, họ là con người, dùng mấy từ không thể trách là xóa bỏ được tội lỗi đã gây ra hay sao? "Ta chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ được giao mà thôi!" — QUẢNG CÁO —
Dùng chục ngàn tính mạng để hoàn thành nhiệm vụ được giao như vậy có đáng hay không? "Yến Thu, ngươi nên nhớ cha ngươi cũng là một đoàn trưởng đoàn kỵ binh." "Nếu là ông ấy thì sẽ không làm ra quyết định như ngươi!" "Chắc không?" Tôn Diệt nhếch môi hỏi. "Ngươi đừng nghĩ ai cũng sẽ giống như ngươi." "Như ta?" "Đúng vậy, ông ấy sẽ không giống như ngươi!" "Được rồi, không nói với ngươi nữa, niệm tình cha ngươi nên ta sẽ không truy cứu việc ngươi tùy ý rời khỏi lều trại nhưng ngươi nên nhớ đây là lần đầu cũng như lần cuối." Nói xong hắn quay người định rời đi nhưng như nhớ tới cái gì đó hắn liền quay lại sau đó hạ lệnh"Phó đoàn Yến Thu, ta hiện tại có việc bận nên từ giờ ngươi hãy tiếp quản lấy kỵ binh đoàn!" "Ta..." Tôi còn chưa kịp nói gì thì Tôn Diệt đã nhanh chân rời đi không cho tôi lấy một cơ hội để nói. ... Tôi là Bạch Sắc, tôi hiện đang ngồi trong phòng làm việc mà suy tư. Đại nhân không chỉ là người đã cứu mạng chúng tôi, ngài ấy còn là người chỉ dạy cho chúng tôi kỹ năng chiến đấu cùng những kiến thức bao la về thế giới. Nhận được ân huệ từ người, chúng tôi luôn muốn mình sẽ trở thành một phần có ích cho đại nhân. Hơn 5 năm qua chúng tôi đã rất nổ lực để có thể phần nào có ích với ngài ấy nhưng chúng tôi đã suy nghĩ quá đơn giản. Những gì chúng tôi làm hiện tại là quá mức dư thừa. Như một đứa trẻ đùa nghịch trước mặt người lớn, đứng trước sự thông thái cùng tài trí của ngài ấy khiến cho tôi phải tự ti. Đi một bước tính một bước, giết người vô hình, không ai có thể ngăn cản nổi đại nhân, nếu ngài ấy muốn ngươi phải chết thì ngươi nhất định phải chết. — QUẢNG CÁO —
Mấy tháng trước đại nhân kêu gọi mọi người tấn công lên kinh đô. "Muốn thanh trừ nơi đó!" Đó là lời mà đại nhân đã nói. Khi đó tôi nghĩ đại nhân muốn tiêu diệt thành viên của hội nhân Thần ở kinh đô nên tôi đã lập ra một kế hoạch chu toàn nhất có thể nhưng tôi đã quá ngây thơ. Kế hoạch đã bị đại nhân phủ nhận, rất nhiều người trong danh sách phải giết đã được ngài ấy gạch tên, trong đó có cả Bá Diệp, Bá gia gia chủ. Lúc đầu tôi còn không hiểu vì sao nhưng giờ nhìn vào người trước mặt tôi đã hiểu, mọi thứ đều luôn nằm trong tính toán của đại nhân. "Mọi chuyện diễn biến rất thuận lợi chỉ là các ngươi có thể đảm bảo an toàn cho hai người họ khỏi lần biến động này hay không?" Một người trung niên trùm trên mình một chiếc áo choàng đen đang đứng ở trước bàn làm việc của tôi mà từ tốn hỏi. "Ngươi yên tâm đi, hai người họ đã đến nơi an toàn, chỉ cần lần hành động này thành công thì ngươi và họ sẽ có một tương lai bình yên không cần lo sợ gì nữa!" Tôi nhếch môi tự tin nói với đối phương. "Hội không dễ đối phó như thế đâu, dù lần tấn công học viện trước đó đã làm lực lượng ở kinh đô của hội bị yếu đi nhưng đây không phải là tất cả, một khi biến động diễn ra tất cả thành viên của hội ở Lâm quốc sẽ tràn vào kinh đô, lúc đó..." Người trung niên nói đến đây thì nhăn mày không nói nữa. "Lúc đó thì thế nào?" Tôi cười khẩy lên:" Mọi chuyện đã nằm trong tính toán của đại nhân rồi, ngươi cứ yên tâm đi!" "Dù vậy..." Người trung niên có phần lưỡng lự nhưng vẫn quyết định nói ra:" Sẽ có hai vị thượng cấp của hội có mặt trong lần hành động này nhưng theo nguồn tin ta biết được thì sẽ có thêm một vị thượng cấp nữa tới giám sát, vị thượng cấp tới giám sát trông có vẻ khá mạnh." "Mạnh hơn nữa, nhiều hơn nữa cũng không cần chúng ta lo lắng, người nên lo lắng lúc này phải là vị quốc vương anh minh kia sao." Tôi nhẹ nhàng cười lên. Ngày hôm nay sẽ là một ngày dài nhưng ngày mai sẽ còn dài hơn nữa. Qua ngày mai kinh đô sẽ thật sự được thanh trừ. Không, không chỉ kinh đô mà là toàn bộ Lâm quốc sẽ được thanh trừ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]