Tôi là Yến Thu.
Một ngày nữa đã gần qua đi, ánh nắng chiều tà từ từ chiếu rọi vào dòng người đông đúc đang đứng ở trước mặt tôi.
Phía trước mặt tôi hiện tại là hàng dài những người dân đang tức giận, họ đang đứng chắn ngang cổng ra vào kinh đô mà biểu tình.
"Các người thật là quá không hiểu chuyện đi!" Tôi lạnh lùng nhìn vào những người phía trước mà lớn giọng nói.
"Chúng ta chỉ muốn phản ánh ý kiến của mình thì có gì sai?"
"Đúng vậy, rõ ràng là kỵ binh các người không nói lý lẽ!"
"Những kỵ binh như các người thì hiểu gì về nổi khổ cực mà dân chúng phải chịu đựng cơ chứ!"
Đáp lại lời nói của tôi là những lời mắng chửi, trách móc.
Đây không phải là lần một lần hai, mấy ngày nay chuyện tương tư đã xảy ra rất nhiều rồi.
So với mấy hôm trước thì bữa nay vẫn tính là bình yên khi mọi người chỉ dùng lời nói để tranh chấp với nhau.
...
Chuyến đi sứ cầu viện binh đã kết thúc một cách tốt đẹp, dù không rõ đoàn trưởng đã dùng biện pháp gì nhưng chúng tôi đã thành công mượn được binh lực.
Hơn hai mươi ngàn binh lính tinh nhuệ cùng với hai vị thống lĩnh sẽ đi qua hỗ trợ Lâm quốc đối phó với Hắc Ám.
Đây là một lực lượng khổng lồ, Lôi quốc đã rất phóng khoáng khi đưa ra nhiều quân lính qua hỗ trợ như vậy trong khi tình cảnh đất nước của họ cũng không mấy bình yên cho lắm.
Hơn tám ngày đường vất vả, Tôn Diệt đã dẫn kỵ binh đoàn và viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cua-bong-dem/858824/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.