Chương trước
Chương sau
"Loạn Ma!" Tôi hô lớn.
Đây là một loại ma thuật làm nhiễu loạn ma lực tại một khu vực xác định khiến cho nơi đó tạm thời trở thành một vùng ma thuật không thể liên kết lại với nhau được mà bị tan rã.
"Rắc..." Loạn Ma phát động, không khí trong toàn bộ căn phòng dần nứt ra rồi sụp đổ.
Kết giới sụp đổ cảnh tượng chân thật trong phòng hiện ra trước mắt.
Căn phòng là một bãi bừa bộn, bàn,ghế, giường chiếu đều bị ngã đổ, Yến Thu thì ngất trong vũng máu ở cạnh góc tường, tư thế nằm có phần kì dị, tay chân thì bị bẻ gập, xương gãy đâm qua da thịt lộ rõ ra bên ngoài.
Bị thương không nhẹ nhưng lồng ngực vẫn còn đang phập phồng lên xuống.
Còn sống thì còn cứu chữa được.
Dời mắt khỏi Yếm Thu tôi nhìn về người còn lại trong phòng mà lo lắng, Nhã Phi đang ngồi y nguyên trên ghế, khắp người không có lấy một điểm thương tích chỉ là đôi mắt đang nhìn về phía trước kia không có lấy tiêu điểm.
Ánh mắt vô hồn, cả người ngồi đó không nhúc nhích.
Đây là bị người ta dùng ma thuật khống chế?
Không rõ lắm nên tôi quyết định không đi vào mà trước dùng ma thuật kiểm tra dao động ma lực bên trong.
Càng kiểm tra kỹ càng tôi càng nghi hoặc, trong phòng không hề có dấu hiệu của kẻ thứ ba, chỉ có tràn ngập dấu tích ma lực của Nhã Phi ở khắp nơi.
Không ổn.
Khi tôi còn đang nghi hoặc chuyện gì đã xảy ra thì đôi mắt của Nhã Phi hơi sáng lên theo đó một kết giới từ quanh người em ấy nhanh chóng lan ra.
"Loạn Ma!"Phá hủy đi kết giới rồi tôi nhìn vào em ấy mà hô lớn:"Nhã Phi!"
Nhã Phi nghe có người gọi mình thì quay đầu nhìn qua, với khuôn mặt cứng đờ em ấy nhếch miệng lên nói:"Chết đi!" Dứt lời đôi mắt vô thần kia lại lần nữa sáng lên, tròng đen trong mắt theo đó dần chuyển thành màu trắng.
Một áp lực vô hình không rõ từ đâu bao quanh người tôi, tay chân thì như có thứ gì đó đang bám vào rồi siết chặt lại.
Tôi không phản kháng thì thứ đó càng được nước làm tới, chúng vặn vẹo như muốn bẻ gãy tay chân tôi.
"Phá!" Tôi hô lớn.
"Rắc..." Ma lực trong tôi bùng phát mạnh mẽ ra ngoài làm cho áp lực xung quanh và thứ kia vỡ vụn.
— QUẢNG CÁO —
Giơ tay về phía Nhã Phi tôi hô lớn:"Loạn Ma!"
Dưới sự rối loạn ma lực mắt em ấy dần trở lại bình thường nhưng rất nhanh lại tiếp tục sáng lên.
"Loạn Ma!" Tôi vừa tiến tới gần Nhã Phi vừa tiếp tục hô lên.
Vẫn không được.
"Loạn Ma!"
Đôi mắt đó vẫn tiếp tục sáng lên.
"Loạn Ma!"
"Loạn Ma!"
"Loạn Ma!"
Liên tục dùng Loạn Ma để kéo Nhã Phi về lại trạng thái bình thường, đây là một mánh khóe ép rơi đối thủ mà không làm tổn thương đến đối phương.
Không kỹ xảo màu mè, không điều khiển tinh vi, ai có ma lực mạnh hơn thì thắng.
Tôi dùng lấy cách này rất nhiều lần để khống chế Tử Sắc mỗi lúc con bé bị mất kiểm soát và lần nào cũng thành công.
Sau một lúc lâu bị ép, Nhã Phi đã bị rơi vào trạng thái cạn kiệt ma lực mà ngất đi, trước lúc em ấy từ trên ghế ngã xuống tôi đã nhanh chân ôm em ấy lại.
Nhẹ nhàng đặt Nhã Phi nằm xuống sàn rồi dựng nên một màn chắn bao quanh em ấy sau đó tôi vội đi qua xem xét thương thế của Yến Thu.
Thương thế thật nặng.
Gân cốt đứt gãy gần hết may mà đầu và một số vị trí quan trọng không chịu quá nhiều tổn thương.
Chỉnh lại xương đã bị gãy về đúng lại vị trí ban đầu rồi tôi dùng ma thuật phục hồi từng bộ phận trên cơ thể.
Với nhiều năm nghiên cứu chữa trị thì chừng này tổn thương là không làm khó được tôi.
Sau một hồi lâu miệt mài chữa trị cuối cùng thương tổn của Yến Thu cũng đã phục hồi hoàn tất.
Chỉ cần chờ tỉnh lại nữa là ổn.
— QUẢNG CÁO —

Xong phần Yến Thu tôi lại đi tới chỗ của Nhã Phi, loại bỏ màn chắn bao phủ xung quanh rồi bắt đầu kiểm tra tình trạng em ấy.
Không có thương thế, đơn thuần chỉ là bị cạn kiệt ma lực mà dẫn đến ngất đi.
Tiếp tục kiểm tra lấy dấu vết ma lực còn động trên người Nhã Phi và dao động ma lực khắp cả căn phòng tôi cuối cùng đưa ra một kết luận.
Không hề bị khống chế, tất cả mọi chuyện xảy ra nơi đây đều do Nhã Phi làm.
Kết luận là thế nhưng nó chẳng hợp lý chút nào, Nhã Phi không có mạnh đến như vậy.
Là giống như Tử Sắc nổi điên lên liền bộc phát sức mạnh tiềm ẩn hay một loại nào đó ma thuật khống chế cao cấp vượt qua tra xét?
Theo biểu hiện của Nhã Phi khi đó cũng như những dấu vết xung quanh thì việc em ấy bộc phát sức mạnh giống như Tử Sắc là rất cao nhưng tôi lại nghiêng về việc em ấy bị ai đó khống chế hơn.
Đây chỉ đơn thuần là linh cảm mà thôi, không có chút bằng chứng nào chứng minh cho linh cảm này hay đơn giản hơn là tôi không muốn Nhã Phi lại là một Tử Sắc thứ hai.
Em ấy là một người khờ khạo có đôi chút ngốc nghếch nhưng em ấy là một người tốt, tôi mong em ấy có thể bình an như thế mà vui vẻ sống đến hết đời nhưng có vẻ như không được.
Sự tức giận, sự điên cuồng, sự khát máu sẽ lôi em ấy vào bất hạnh.
Làm gì đây?
Không biết, tôi đây không có cách chữa trị.
Nhìn vào Nhã Phi nằm ngủ an lành trên mặt đất mà tôi thở dài.
"A..." Tôi đứng đó chờ đợi một hồi thì Yến Thu cũng tỉnh lại.
Chống người cực nhọc ngồi dậy Yến Thu nhìn qua tôi hỏi:"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Không biết, ta vừa tới đã là như vậy rồi." Hỏi tôi, tôi biết hỏi ai bây giờ.
Tôi còn đang định hỏi cô ấy rốt cuộc thời gian tôi rời đi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
"Phó đoàn không nhớ gì sao?" Tôi hỏi qua Yến Thu.
"Lúc đó, ta đang nhắc nhở về..." Nói tới đây Yến Thu dời mắt khỏi tôi mà nhìn qua Nhã Phi:"Rồi..."Như nhớ tới cái gì đó mà lại không nhớ ra làm Yến Thu khó chịu ôm đầu.
"Nhắc nhở cái gì?" Tôi tiếp tục hỏi.
— QUẢNG CÁO —

Rốt cuộc là nói đến cái gì mà khiến cho Nhã Phi rơi vào trạng thái mất kiểm soát.
"Hừ..." Nhã Phi không trả lời mà lườm qua tôi rồi giữ im lặng.
Cái gì đây, sao lại lườm tôi làm gì, tôi có tội tình gì trong vấn đề này đâu.
"Nơi đây không nên ở lâu, ngươi tự mình đi được chứ?" Tôi nhìn Yến Thu hỏi.
"Có thể !" Yến Thu từ trên đất đứng dậy, tuy rằng còn rất yếu nhưng vẫn có thể đi lại được.
"Theo ta!"
Tôi lấy trong túi tiền ra một đồng vàng đặt xuống đất coi như đền bù tổn thất cho đống bừa bộn nơi đây sau đó đi qua bế Nhã Phi lên rời đi.
"Ngươi biết là ai làm không?" Đi ra khỏi nhà trọ được một đoạn đường thì Yến Thu đi sát lại chỗ tôi mà hỏi.
"Hỏa quốc gần đây hay xảy ra hiện tượng lạ, ngươi có biết được gì không?" Tôi không trả lời mà dùng một khuôn mặt lạnh lùng hỏi lại.
Tôi không trả lời câu hỏi của Yến Thu đơn giản là vì không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ tôi lại nói là Nhã Phi mất kiểm soát rồi bùng phát lên sức mạnh tiềm ẩn mà đánh cô ấy đến thừa sống thiếu chết.
Không thể nói ra sự thật vậy thì hướng đạo câu chuyện qua một hướng khác, dù sao thì Yến Thu cũng không nhớ được gì.
"Người hỏi làm gì?" Yến Thu cảnh giá với tôi mà hỏi.
"Không có gì, chỉ là thực lực của ngươi cũng không tệ mà kinh đô có lại lính thường xuyên tuần tra." Nói tới đây tôi dừng lại rồi quay đầu nhìn về Yến Thu:"Vậy ai có bản lĩnh trong tích tắc đả thương ngươi mà không làm kinh động đến bất kỳ ai?"
"Ý của ngươi là gì?
"Hỏa quốc xảy ra chuyện, Hắc Ám tấn công kinh đô Lâm quốc, quốc vương các ngươi thì sai một kỵ binh đoàn vừa mới thành lập không lâu qua đây cầu viện." Nở lấy nụ cười thân thiện tôi hỏi tiếp:" Ngươi nghĩ chúng có liên quan với nhau hay không?"
Yến Thu nghe những lời tôi nói mà suy tư, sau một lát cô ấy mới lại lên tiếng:"Chúng ta đang đi đâu đây?"
"Đi về nơi tập kết đón tiếp sứ đoàn, nơi đó hiện tại là nơi an toàn nhất!" Tôi tự tin nói.
"À...Thì... Nơi tập kết là ở hướng này!" Yến Thu chỉ qua một hướng khác rồi ngập ngừng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.