Chương trước
Chương sau
Tôi là Yến Thu, là con gái nuôi của Yến Mạnh Bằng.
Trời đã đứng bóng, ánh nắng ban trưa chiếu rọi làm tôi khó chịu.
Bên trong bộ giáp dày cộm mồ hôi đã chảy ra ướt đẫm cả bộ đồ, dù vậy tôi vẫn cố gắng đứng tại đây vì ngày hôm nay là ngày đoàn trưởng tới nhậm chức.
Tôi mười ngày trước đã được bổ nhiệm làm phó đoàn của kỵ binh đoàn số 13, Phục Hưng đoàn, đây là một chức vụ quan trọng, một sự tin tưởng của quốc vương dành cho tôi nhưng cũng là một gánh nặng vì tôi cảm thấy mình không đảm đương nổi chức vụ này.
Sau khi được bổ nhiệm tôi đã nhanh tiến tới nơi tập trung huấn luyện, nơi đây là khu giáp ranh gần biên giới Sa quốc, quốc gia nằm ở phía bắc đất nước.
Kỵ binh đoàn số 13 mới được thành lập nhưng quốc vương rất xem trọng binh đoàn này, những người được tuyển chọn vào đây đều là những người tài giỏi, có nhiều kinh nghiệm tác chiến, có thể nói binh đòan số 13 đã quy tụ toàn bộ thành phần ưu tú trong nước.
Một người non trẻ thiếu kinh nghiệm như tôi lại đi quản lý bọn họ thật là một áp lực vô cùng lớn mà chuyện càng tồi tệ hơn khi đoàn trưởng đáng lẽ phải đến trước tôi lại không có mặt.
Tôi được thông báo đoàn trưởng được bổ nhiệm đang có chuyện gấp phải làm nên hơn mười ngày nữa mới tới nơi.
Mười ngày ròng rã, tôi đã một mình quản lý mọi chuyện, từ huấn luyện đến đánh giá, báo cáo, tôi đã gồng mình chờ đến tận ngày hôm nay.
Sáng sớm tôi tập hợp mọi người lại đón tiếp đoàn trưởng đến, chuyện này là không cần thiết nhưng đây là mệnh lệnh đầu tiên mà người đoàn trưởng tôi chưa thấy mặt đã qua thư hạ lệnh xuống.
Đứng chờ như thế đến tận bây giờ vẫn không thấy người tới, tôi bắt đầu hoài nghi đến mệnh lệnh mà mình nhận được, mở lại phong thư nhìn lại thứ ngày và thời gian ghi trên đây tôi xác nhận mình không có nhầm lẫn gì.
Là có chuyện trên đường đi đến đây hay sao?
Mặt trời lên cao, cơn nóng khiến mọi người không giữ nghiêm được trật tự:"Trật tự, xếp hàng ngay ngắn vào!" Tôi hạ lệnh xuống cho mọi người.
"Phó đoàn, đoàn trưởng còn chưa tới chúng ta trước có thể giải tán!" Một kỵ binh đi ra khỏi hàng nêu lên ý kiến.
"Tất cả tập hợp, nghiêm!" Tôi phủ định lấy ý kiến này:"Mọi người đứng nghiêm tại vị trí của mình!"
— QUẢNG CÁO —
Tôi cũng chẳng muốn ở đây nhưng phục tùng nghiêm chỉnh mệnh lệnh cấp trên là yêu cầu cơ sở của một kỵ binh cần có.
Mặt trời lên cao rồi cũng hạ xuống, không khí cũng mát mẻ hơn nhưng cơn đói lại kéo tới, dù không ăn một bữa cũng chẳng là gì nhưng nó khiến mọi người khó chịu.
Tôi cũng cảm thấy mình rất khó chịu nhưng không phải vì cơn đói mà là vì đoàn trưởng vẫn không tới.
"Cộc... Cộc...Cộc..."
Tiếng bước chân ngựa vang lên từ nơi xa, một người mặc một bộ đồ lữ khách cũ kỹ màu xám tro với mặt nạ đỏ thẩm che đi nửa mặt đang ngồi trên ngựa tiến về chỗ chúng tôi.
Khi tới nơi người lữ khách xuống ngựa rồi đi qua chỗ tôi, mở trên tay tờ giấy ra đưa qua cho tôi xem, tờ giấy này là lệnh bổ nhiệm đoàn trưởng đoàn kỵ binh số 13 do chính quốc vương hạ bút.
Không ngờ đoàn trưởng là Tôn Diệp.
Chuyện này thật khó tin, kẻ gây chuyện trong Thần Kiếm hội, gần nhất hắn bị người tố cáo đả thương học sinh trong học viện, ước tính có hơn 800 học sinh bị hắn chém qua, trong đó có một người hấp hối sắp chết nhưng may mắn cứu được về.
Một kẻ vô kỷ luật, tàn bạo, ỷ mạnh hiếp yếu như hắn lại làm đoàn trưởng của một đoàn kỵ binh.
Chẳng lẽ lời đồn là thật.
Tôn Diệt thật sự là con riêng của quốc vương.
Tôi lắc đầu không tiếp tục suy nghĩ bậy bạ nữa, quốc vương ngài ấy là bậc minh quân người đã giúp đất nước trở nên phồn thịnh, một người như ngài ấy nhất định có dụng ý riêng của mình.
Không được ngờ vực lung tung, như thế là xúc phạm đến quốc vương.
Lấy lại tờ giấy bổ nhiệm, Tôn Diệt nhìn qua tôi hỏi:"Ngươi là Yến Thu con gái nuôi của Yến Mạnh Bằng?"
"Vâng!" Tôi hô to xác nhận.
— QUẢNG CÁO —

Dù tôi rất tôn trọng cũng như cảm kích ân tình của cha nhưng tôi không thích có người nhắc đến mối quan hệ của chúng tôi ở trong binh đoàn, nó giống như sự phủ nhận công sức mà tôi đã làm.
Một cái bóng luôn đứng sau người cha vĩ đại, tôi luôn ghét điều đó.
"Ta đã đọc qua tư liệu về ngươi, ngươi từng là một nô lệ?" Tôn Diệt tiếp tục hỏi.
"Vâng" Siết chặt tay lại, tôi miễn cưỡng gật đầu xác nhận.
Quốc vương đã cấm đoán hình thức nô lệ, việc mua bán, sử dụng nô lệ đều sẽ chịu án phạt là tử hình nhưng một thời việc sử dụng nô lệ quá mức phổ biến thì lệnh cấm cũng chẳng thật sự mang lại hiệu quả là mấy.
Luôn có cách biến tướng để mọi chuyện trở nên hợp pháp, họ dùng danh nghĩa là hầu gái hoặc là tương tự như thế để lách luật, nhưng dù tên gọi có sang trọng cỡ nào thì nô lệ vẫn là nô lệ không hề có gì thay đổi.
Tôn Diệt muốn làm gì đây, bới móc quá khứ của người khác lên như vậy vui vẻ lắm sao?
"Hồ sơ có ghi ngươi có một người em gái nhưng đã bị bán đi vì bị ma hóa có đúng không?" Tôi Diệt hỏi xong thì nhếch nhẹ môi lên.
"Vâng" Tôi tiếp tục xác nhận, ma lực trong tôi dần mất kiểm soát.
Thật là quá mức.
Tôi thật sự rất tức giận nhưng tôi đã cố gắng chịu đựng.
"Một đứa nô lệ mang dòng máu ti tiện lại có người thân bị ma hóa." Nói đến đây hắn dừng lại rồi tiến sát lại chỗ tôi, ánh mắt ngạo mạn của hắn nhìn vào mắt tôi mà nói:"Một người như ngươi nếu không phải có cha nuôi là Yến Mạnh Bằng thì đến rác rưởi cũng không bằng!"
Miệng tôi ngọt tanh vị máu, tôi đã cắn nát lấy môi mình để giữ bình tĩnh.
Thấy vậy sự khinh thường trên nét mặt của Tôn Diệt càng đậm hơn:" Không biết em gái của ngươi đã chết như thế nào nhỉ? Nghe nói người bị ma hóa khi bị bán đi đêm sẽ chịu dày vò, ngày sẽ bị mổ xẻ, chắc cô ta đã kêu gào thảm thiết tên của ngươi trước khi chết đó."
— QUẢNG CÁO —
Khốn kiếp.
Tôi chẳng thể nào kìm nén nổi nữa, vung tay lên tôi đấm thẳng vào mặt của hắn.
Bị mất thăng bằng Tôn Diệt ngã xuống mặt đất, mũi hắn chảy máu ra ngoài nhưng lúc này hắn lại cười phá lên.
Từ từ đứng dậy hắn liếm lấy dòng máu đang chảy xuống:" Lâu rồi chưa ném qua vị máu của chính mình!"
Biến thái.
Khuôn mặt, điệu bộ của hắn bây giờ chẳng khác nào mấy tên biến thái sát nhân.
Nếm xong máu của mình Tôn Diệt nhìn qua tôi nói:"Chỉ vài lời đã khiến ngươi tức giận như vậy, không biết quốc vương vì sao lại chọn ngươi làm phó đoàn nữa, hay là..." Với ánh mắt đầy xấu xa, dâm tà hắn nhìn khắp người tôi mà nói tiếp:"Người đã dùng thân xác của mình để leo lên vị trí này?"
Tên này chẳng hề có chút tôn kính nào đối với quốc vương.
Thật không thể chịu đựng nổi nữa, không chỉ có mình tôi mà những kỵ binh phía sau cũng đã xôn xao, xem ra họ cũng đang rất tức giận.
Tôi từ từ rút kiếm bên hông của mình ra, Tôn Diệt thấy mà như không thấy, hắn tiếp tục nói:"Ta nghe nói tình cảm cha con của các ngươi rất tốt thì phải!" Nở lên một một nụ cười bỉ ổi hắn hỏi:"Không biết đêm về khi hai người ngủ trong một nhà có đùa vui với nhau hay không?"
Hắn dám sỉ nhục ông ấy, hắn dám chà đạp lên tình cảm cha con thiêng liêng giữa chúng tôi.
Cơn giận đã đạt đến đỉnh điểm, tôi dùng toàn lực cường hóa rồi chém mạnh về phía Tôn Diệt.
Hôm nay tôi không giết hắn thì sẽ thật là có lỗi với thanh kiếm tôi cầm trên tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.