Chương trước
Chương sau
Tình hình bây giờ chẳng mấy tốt đẹp, mọi người ở học viện đã bị bắt giữ, cường hóa thì chẳng dùng được, kẻ địch thì đông mà Tôn Diệt lại bị trọng thương, với tình hình này thì cũng chỉ có sử dụng vũ khí cấm mới có thể xoay chuyển được tình thế.
"Chỗ này là chỗ nào trong học viện vậy?" Tôi hỏi qua Tôn Diệt.
Căn phòng này thật sự rất lạ, học viện không có kiến trúc nào tồi tàn giống vậy nhưng tôi vẫn có thể khẳng định nơi đây vẫn còn thuộc phạm vi bên trong học viện vì vừa rồi tôi đã cố gắng dùng cường hóa nhưng thất bại.
Tôi chờ hắn trả lời nhưng tên Tôn Diệt cứ mải mê làm việc mà chẳng ngó ngàng gì qua tôi.
Tôi bắt đầu quan sát kĩ căn phòng, sau khi quan sát kĩ càng thì tôi có thể khẳng định nơi đây là một mật thất ẩn.
Có thể tạo ra mật thất ẩn trong học viện thì hắn phải ở trong học viện rất lâu, có thể là học sinh năm hai hoặc năm ba.
Những vật phẩm trong phòng này cũng không ít tiền nên hắn hẳn là con của một gia đình quý tộc nào đó.
Hắn có thể là ai?
Vì sao phụ vương nhất mực muốn bảo vệ hắn?
Lắc đầu loại bỏ đi những suy nghĩ lung tung, bây giờ không phải lúc để nghĩ đến những chuyện này:"Ngươi có biết tại sao chúng ta không thể sử dụng được ma lực mà bọn người kia lại có thể không?" Tôi thắc mắc hỏi.
Mọi chuyện sẽ chẳng trở nên khốn đoán như thế, nếu không phải vì ma thuật và cường hóa đều không dùng được thì bọn người Vong Dạ làm sao có cơ hội lộng hành.
Tôn Diệt lần này không bơ đi câu hỏi của tôi mà ngược lại hắn rất nghiêm túc trả lời:"Có một loại cổ vật có thể hấp thụ toàn bộ ma lực trong phạm vi nó bao phủ, chỉ cần kí thác lên nó huyết dịch thì nó sẽ không hút ma lực của người kí thác nhưng..." Nói đến đây Tôn Diệt dừng lại, với anh mắt lạnh lùng hắn chăm chăm nhìn vào tôi mà nói tiếp:"Loại cổ vật dạng này rất hiếm, lần gần nhất nó xuất hiện đã bị hoàng gia tịch thu vào bảo khố!"
Ý của Tôn Diệt là hoàng gia có người cấu kết với Vong Dạ.
Cũng không kì lạ, dẫu sao thì một người mạnh mẽ, có tiền đồ xán lạn như Vũ Minh cũng bị Hắc Ám mê hoặc đến điên loạn thì bọn người ăn không ngồi rồi kia làm sao mà chống cự nổi.
"Vậy chỉ cần phá hủy món cổ vật thì có sử dụng lại ma lực, khi đó chúng ta sẽ có cơ hội phản công" Tôi kích nói.
— QUẢNG CÁO —
Tôn Diệt nghe tôi nói thì lắc đầu:"Không dễ như vậy, món cổ vật đã được giấu kỹ, muốn tìm tới vị trí chính xác của nó rất khó."
"Vậy chúng ta bây giờ nên chờ viện binh đến!" Tôi tiếp tục đưa ra ý kiến.
Sự bất thường trong học viện nhất định sẽ nhanh chóng bị phát hiện, viện binh đến cứu giúp chỉ là vấn đề thời gian.
"Bên ngoài có kết giới cực mạnh, dù viện binh đến cũng không thể trong thời gian ngắn phá hủy được, huống chi bọn người đó còn có con tin." Tôn Diệt tiếp tục lắc đầu bác bỏ ý kiến này.
"Vậy bây giờ phải làm gì?"
"Cứu người ở trong hội trường ra trước rồi tính tiếp!" Bằng giọng băng lãnh Tôn Diệt trả lời tôi.
"Cứu thế nào?"Thắc mắc tôi hỏi lại.
Nghe thấy câu hỏi này thì Tôn Diệt bỏ việc trên tay của mình xuống mà bước qua chỗ tôi, ánh mắt lạnh băng của hắn nhìn vào tôi mà nói:"Công chúa điện hạ là người có tước vị cao nhất ở đây nên chuyện vĩ đại dạng này do người thực hiện là hợp lý nhất!" Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười xảo trá hắn từ tốn nói ra từng chữ, không biết vì sao một loại cảm giác bất an trong lòng tôi ào ào kéo tới.
...
Khoác trên mình một chiếc áo choàng đen, đeo lên mặt nạ đen tuyền che đi toàn bộ gương mặt, tôi nhanh chân bước theo đoàn người tuần tra của bọn người Vong Dạ.
Tôi cố ép mình bình tĩnh lại nhưng cơ thể tôi lại chẳng chịu nghe lời, trái tim tôi liên tục đập rộn lên.
Tên khốn kiếp Tôn Diệt đó đã dùng lời lẽ biện minh để ép buộc tôi phải thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm này.
Hắn đưa qua cho tôi một chai đựng dung dịch màu xanh lá rồi nói đây là dược chất có thể giúp người uống vào ổn định lại ma lực.
Nhiệm vụ của tôi là giả thành người của bọn Vong Dạ rồi tiến vào hội trường đưa dược chất này cho chú Mạnh Bằng cùng với những người có lực mạnh khác để họ phối hợp với hắn trong ngoài tấn công giải cứu mọi người.
Phải bình tĩnh lại nếu không sẽ để lộ ra sơ hở.
— QUẢNG CÁO —
Ép mình ổn định lại tinh thần, lợi dụng lúc không ai chú ý tôi tách ra lén lút vào trong hội trường.
Trong này có gần 200 người thuộc hội Vong Dạ phân ra làm các nhóm nhỏ để canh giữ người của học viện.
Đi vào học viện tôi lén tiếp cận chú Mạnh Bằng, gõ nhẹ vào lưng chú ấy ám hiệu thuộc về hoàng tộc rồi đưa qua bình đựng dược chất.
Mọi chuyện đều thuận lợi chỉ là khi đưa bình đựng qua thì tay tôi bị bắt lại.
Kẻ ngăn cản tôi là một tên thuộc hội Vong Dạ, người này là đội trưởng trong nhóm canh giữ.
"Ngươi là đang làm gì vậy!" Với ánh mắt sắc bén, hắn nhìn qua tôi mà hỏi.
"Tôi..." Tôi ấp úng không biết trả lời như thế nào.
Tên này giật lấy bình đựng rồi ra hiệu cho những kẻ khác tới bao vây khống chế tôi lại.
Quan sát bình dược liệu một lát rồi hắn tháo lấy mặt nạ của tôi xuống:" Thì ra là công chúa, người không chạy trốn mà lấp ló chỗ này làm gì?" Vừa hỏi hắn vừa lắc lắc chiếc bình.
Kế hoạch thất bại rồi.
Tôi siết chặt tay, trong đầu liên tục suy nghĩ kế hoạch thoát thân nhưng không có một phương án nào thật sự khả thi, khoảng cách thực lực là quá lớn.
"A, lỡ làm rớt mất rồi!" Thấy tôi không trả lời hắn liền buông tay của mình ra để cho bình đựng rơi xuống nền sau đó hắn dùng chân đập mạnh lên.
Nhìn vào đống dược chất chảy tràn lan trên sàn, hắn cười khoái chí nói với tôi:"Dù muốn làm gì thì công chúa cũng chẳng thể nào thực hiện được nữa!"
"Còng tay con nhỏ này lại, tập hợp mọi người coi chừng tên Tôn Diệt đến cứu người, còn các ngươi thì qua bên Vũ đại nhân báo cáo tình hình!" Sau khi khoái chí cười lớn hắn bắt đầu ra lệnh xuống cho thuộc hạ của mình.
Tôi bị còng lại rồi bị ép đi đến một chỗ trống trải trong hội trường.
— QUẢNG CÁO —
Người của Vong Dạ vây quanh canh giữ tôi rất chặt chẽ, mọi hành động đều bị giám sát sít sao.
Không có cách nào thoát được, chỉ có thể trông chờ vào tên Tôn Diệt đó thôi.
"A...A..." Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tôn Diệt từ cửa chính tự tin bước vào hội trường.
"Thật ngại để các vị đợi lâu, không biết các vị đã sẵn sàng chết dưới kiếm của ta chưa?" Một câu hỏi đầy tự tin cùng sự ngạo mạn đã được Tôn Diệt nói ra.
"Một mình ngươi mà muốn giải quyết hết chúng ta, thật là nực cười!" Tên cầm đầu nhóm người ở đây khinh thường đáp lại.
Lời nói thì khinh thường nhưng hắn lại không hề lơ là đi cảnh giác, cơ thể của hắn đã được phủ lên một lớp cường hóa sau đó hắn ra hiệu tấn công vào Tôn Diệt.
Tôn Diệt chỉ đứng yên nơi đó nhếch môi mỉm cười mà không hề quan tâm đến nhóm người đang tấn công mình.

"A...A..." Bọn người Vong Dạ đang tiến tới tấn công Tôn Diệt thì dừng lại mà kêu lên thảm thiết.
"Không phải các ngươi rất thích ỷ mạnh hiếp yếu!" Tôn Diệt vừa đi tới trước vừa nói.
"Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết cái gì là ỷ mạnh hiếp yếu thật sự!" Nói xong Tôn Diệt biến mất tại chỗ.
"A..." Tiếng kêu thảm thiết vang lên một người thuộc Vong Dạ mất mạng.
Chớp mắt một cái, lại có thêm một tiếng kêu nữa, lại có thêm một cái xác mới ngã xuống chính vũng máu của mình.
Tôn Diệt lúc này quỷ dị vô hình, lưỡi kiếm sắc nhọn lướt qua như lưỡi đao của tử thần cắt cổ, rất nhanh bọn người Vong Dạ đã bị xử lý không còn một tên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.